Có lẽ thời gian là phương thuốc huyền diệu, nhiệm màu, lại cũng là phương thuốc đắng cay nhất, đối với những người đang chờ đợi, đang mong một điều gì đó, một kết quả gì đó. Ngày tháng sẽ thật dài, và mỗi một giây trôi qua lại cảm thấy thật chậm chạp...
Chúng tôi đến bên nhau chưa bao lâu. Bàn tay chưa đủ thời gian ủ ấm. Lại phải nghĩ đến việc chia xa. Có lẽ không phải do lỗi của ai cả. Chỉ là hai chữ "duyên phận" không đủ mạnh để kéo chúng tôi lại bên nhau, trong khi bên ngoài, các thế lực khác luôn tồn tại để đẩy hai người về hai nơi khác biệt. Nếu nói tình yêu là muốn nhìn thấy người đó vui vẻ, hạnh phúc thì tôi muốn được như vậy, muốn người đó được bình an, tiếp tục thực hiện ước mơ của mình, dù rằng, trong lòng tôi, những cơn mưa rào liên tục đổ xuống. Lạnh và hoang mang. Nếu phải vượt qua những khó khăn để đến với nhau, tôi cam lòng. Nhưng nếu phải đánh đổi cả tương lai, những năm tháng còn lại của người đó, để đổi thành một hình hài là tôi thì liệu có thể làm được như vậy không ? Những thời gian khó khăn của người khi không còn lại gì, liệu người còn có thể "tiếp tục yêu" ? Hay tình yêu trở thành nỗi oán hận khi chúng tôi đến không đúng thời điểm ? Cơn mưa rào rơi trong lòng rồi có lẽ một ngày cũng tạnh. Biết sống cho tình yêu, cho người mình thương yêu, thấy anh bình an, khỏe mạnh, vui tươi, có lẽ, đó sẽ là điều hạnh phúc lớn của tôi. Không nhất thiết phải ôm anh thật chặt trong tay không cho anh rời đi. Không nhất thiết phải phá vỡ tất cả chỉ để có được anh. Em, cam tâm tình nguyện..Đứng bên cạnh anh mà không hề lên tiếng, của những tháng ngày còn lại.. Cầu chúc Anh sẽ sắp xếp được mọi việc, quay về thời gian yên bình trước khi gặp em...
Yêu Anh...
A
Tuesday, March 27, 2012
Subscribe to:
Posts (Atom)