Friday, September 14, 2007

Như một tình yêu thật sự...


Tình yêu là những điều thiêng liêng, cao đẹp, ta dành cho nhau. Khi năm tháng qua đi, chúng ta trở nên già cỗi trước va chạm của đời, thì còn lại là một tình cảm lạ lùng, ở lại khi mọi thứ đã ra đi, chỉ để dìu chúng ta đi tiếp đoạn đường còn lại...
Đã có những thời chúng ta trẻ để yêu. Yêu bằng một tình yêu nồng nàn, say đắm, yêu bằng những giấc mơ khi đêm về vẫn ôm ấp trong mình, yêu bằng lòng nhiệt thành của người trẻ, những người chưa bao giờ biết đến mùi đời. Để rồi, khi ta lớn hơn, tình yêu bị xem như chiếc áo chật chội, ngăn cản cơ thể trưởng thành, nhưng mà chúng ta đã không biết rằng, đó là sự ôm ấp của thương yêu. Những chật chội, cọ xác đó để nhắc rằng ta đang được yêu thương.
Lớn thêm một chút, lại một chút mưu toan, so sánh hiển hiện trong đầu: "Yêu em, anh phải làm như thế này, nếu anh làm như thế này, là không yêu em...". Để rồi, cái cây tình yêu mới ngày càng oằn nặng những trách nhiệm mới, những "nếu như anh"...Nó càng còm cỗi, xanh xao bao nhiêu, thì cũng vừa bằng với "cảm giác yêu" phai nhạt đi bấy nhiêu. Đôi khi, ta chất lên vai nhau những ước mơ mà người kia không thực hiện được, những mục đích vượt xa tầm tay, để lại mong tình yêu thiêng liêng có thể làm giúp. Nhưng không, tình yêu thuộc về cảm giác, thuộc về sự hòa hợp hai tâm hồn, thuộc về những phút giấy chia sẻ, không thuộc về trách nhiệm, gánh nặng...Yêu là cho đi. Cho cơn gió mát dịu, cho cái siết tay khi anh mệt mỏi, cho nụ hôn ngọt khi em và anh lang thang đâu đó, cho những ấm êm trong đời, vì tình yêu vốn dĩ phải như thế...

No comments: