Tuesday, October 30, 2007
Một sáng mùa thu.
Khi tôi bước chân ra cánh cửa sau nhà, đứng từ trên balcon, bầu trời xanh trong, một cơn gió thu vụt qua. Thóang nhẹ và lành lạnh. Mang hơi thở của mùa mới, của cây lá, của hoa cỏ, của sức sống tràn vào lồng ngực. Trước đây, tôi tin rằng mùi hương có thể giúp một ai đó nhớ về những kỉ niệm nào đó, những người nào đó, những thời nào đó. Nhưng sáng nay, chợt phát hiện ra, cái se se lạnh đầu thu cũng làm người ta giật mình vì nhớ. Chợt nhớ mình đã "trôi qua" 2.5 năm trời. Những ngày đông dát lên đường bằng những giọt nước mắt nóng hổi. Chia ly không ai nói lời nào. Chia ly không màu lá vàng, thay bằng cành hồng đỏ thăm. Chia ly bằng buổi tối đầu đông lạnh lùng. Chia nhau rồi, mỗi người giữ riêng mình một nỗi niềm. Hãy quên hết những sáng, những chiều, những ngày đêm. Nhé!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment