Trong những ngày đầu năm, khi mọi cảnh vật đều trở nên xinh đẹp, lung linh và hạnh phúc, thì cũng là lúc Em đang ngân nga giai điệu Rang wo huang xi, Rang wo you...Em không rành về tiếng Hoa, Em không rành về mặt chữ, nhưng Em hiểu rằng nó được viết cho những cuộc tình mà sẽ không bao giờ có đoạn kết.
Tình cờ Em được nghe Anh hát bài này, lòng dạ em rối bời, vì em không hiểu anh hát điều gì. Rồi cố tình em hiểu, thì biết được lyric của bài hát. Cảm giác của em kỳ lạ. Khi biết nội dung. Khi biết nó được viết bởi một người đàn ông, người nói với cô gái của Anh ta rằng anh ta nhận ra mình yêu cô gái cũng là lúc cô gái quyết định ra đi, xin hãy cho anh ta thêm thời gian....Em không biết anh có chút cảm giác nào với em như người con trai trong bài hát đó ? Em không biết anh có cần thêm chút ít thời gian từ em ? Những gì anh và em đã nói với nhau, đã cùng "cảm giác", liệu đó có phải chỉ là ảo giác thôi không anh ? Là do em đã tự ngộ nhận tất cả ? Phải chăng anh chỉ xem em như bao nhiêu người khác, như bao nhiêu nhân viên khác. Những câu hỏi han, những lời động viên, và một lần duy nhất anh chở em đi, chỉ 2 chúng ta. Em có thể mơ về nơi đó không hả anh ? Hãy nói cho em biết rằng em nên làm như thế nào ? Chỉ cần nói em biết em nên làm như thế nào ? Em đã tự mình cố quên đi những "giấc mơ" đã diễn ra. Nhưng em cũng chợt nhận ra rằng, nhờ có những mối tình cảm, cảm xúc đó mà em đã sống trọn vẹn, làm mọi việc trọn vẹn hơn, vì em luôn tin rằng có một đôi mắt đang dõi theo mình. Dù đó chỉ là ảo tưởng cũng được, nhưng nó đã khiến em làm mọi việc trở nên có hồn hơn như : viết email cho đối tác, tổ chức tiệc, farewell....Những điều tưởng đơn giản, nhưng nhìn lại em thấy, nếu không có cảm xúc, không nghĩ về anh và không thấy tim mình rộn rã, em đã chẳng làm cho mọi thứ tốt đẹp như vậy. Tốt đẹp theo cách của em.
Vậy thì hãy cứ để em nuôi dưỡng ước mơ một cách âm thầm, để lại làm cho không gian thêm xinh đẹp, thêm xinh. Vì em chưa bao giờ nghĩ cách để kéo anh ra khỏi gia đình, điều quan trọng là như thế, anh nhé.
Tạm biệt 2009. Em đã sống như thế.
No comments:
Post a Comment