Đêm qua, không mưa mà sao trời vầng vũ. Bầu trời đỏ rực như sắp có giông bão. Em lặng yên trên giường, nhắn tin cho anh, và hờn dỗi, để sao cho anh phải lo lắng cho em. Để anh quẳng đi cái thở dài mà em nghĩ rằng anh dành cho một người khác. Điện thoại anh hết tiền. Anh cuống cuồng phóng xe đến nhà em. 14 cây số. 11h30 đêm. Tiếng anh trong máy điện thoại vang lên đầy lo âu và giận sao em đang làm cái điều ngốc gì để ảnh hưởng đến bản thân mình. Em mà điên lên thì anh làm sao? Hay em có chuyện gì thì anh làm sao? Em đã bật khóc vì biết trò đùa của mình đã đi quá xa. Đã để anh ngược xuôi trong đêm tối như thế. Anh nói: "Anh có lỗi lầm gì đâu mà em lại hành hạ anh như thế? Em muốn anh điên lên cùng em, em mới vừa lòng? Quá khứ của anh là quá khứ, sao em không để cho nó ngủ yên? Em biết rằng anh yêu em nhiều lắm không? Được rồi, anh sẽ ở ngoài đường đến sáng cho vừa lòng em...". Trong em hiện lên suy nghĩ, anh ở ngoài đường rồi anh ngủ đâu? anh lạnh thì sao? anh hay bệnh đến thế kia mà? Và em cũng biết, lòng mình nhói đau khi trò chơi thử thách em dành cho anh không biết bao nhiêu lần, nhưng hễ anh nghe tiếng em bật khóc trong máy thì anh lại quên đi những lỗi lầm của em, lại xin lỗi em và vỗ về em, dù cho...lỗi lầm do em gây ra...Em ước gì mình đừng khó chịu như thế nữa, đừng trẻ con như thế nữa và đừng đánh mất tình yêu anh dành cho như thế nữa,...
No comments:
Post a Comment