Đêm qua, những cơn mưa như trút nước bên ngoài, một mình bước đi. Thấy mình nương nhờ vào cơn mưa, giấu đi những giọt nước mắt lăng dài trên khóe mi.
Một chiếc xe dừng lại: "Đi không con, chú chở về giùm, nhà con ở đâu?..."
Hai chiếc xe dừng lại: "Anh chở em về giùm nhé, sao em khóc dưới mưa?người nhà em đâu?..."
Lắc đầu và bước tiếp.
Nhiều chiếc xe phóng vụt qua, thât thoải mái vì không ai quan tâm đến mình.
Lại chiếc xe @ và ông chú đứng tuổi: "Chú chở về giùm mà..."
Im lặng bước đi.
Lại chiếc xe wave: "Về nhé em, đi mưa bệnh chết..."
Bước đi.
Đôi chân đã bắt đầu thấm mệt. Những giọt mưa liên tục rớt xuống mặt. Những bóng người vụt qua nhanh. Những ánh nhìn...
Nhưng không sợ hãi, mà chỉ thấy cần phải bước đi tiếp.
Ước mong sao mưa xóa đi những nhọc nhằn, những mệt mỏi, những nặng lòng, những u buồn...Chưa bao giờ mưa cho ta nhiều đến thế.
Được nhìn cuộc đời qua đôi mắt đầy nước.
Được thấm lạnh qua bộ quần áo nhàu nhĩ.
Được tự do trong mái tóc rối bù.
Đâu đó âm thanh mời chào của những bác xe ôm.
Ta không nghe gì hết.
No comments:
Post a Comment