Bên thềm nhà có hoa. những bông hoa tựa bậu cửa với những giọt sương long lanh trên lá. Đêm qua, có người nào đi ngang qua đây...
Em tìm về khỏang trời yên tĩnh của hồn mình, lắng nghe những bình yên tuôn chảy. Em mệt mỏi với những ganh đua, ghen tị bên ngoài và em mệt mỏi với những suy tính của riêng em. Em đã già cỗi rồi. Em không còn hay cười đùa nữa. Em hay gắt gỏng, la mắng. Em hay quát tháo, nhăn nhó. Em hay để suy nghĩ cuốn mình theo những dòng nước mắt. Em nhớ tất cả. Em không quên đâu nơi đây chiếc bàn học. Em không quên chú gấu bông ngày nào. Ngả màu rồi em vẫn giữ ở đây. em không quên đâu anh đã đến bên em với tình yêu chân thành. Em không quên đâu bàn tay thô ráp, chai sần anh vuốt tóc em lúng túng. Em đã tìm đến anh mỗi khi em buồn, em cô đơn hay em khóc. Em tìm đến anh trong kí ức nhỏ nhoi còn sót lại. Em biết anh đang đi trên đường, và anh sẽ không thể nhận ra một người đang gọi với theo anh từ ngày xưa. Em sẽ không bao giờ trở lại. Em sẽ sống cuộc ống của mình. em sẽ cố gắng mạnh mẽ và hạnh phúc. Em không thể để tâm trí mình mãi đuổi theo anh...Giờ đây, bụng em lại đau. Tháng nào cũng đau. Em thèm mùi cháo thịt gừng nóng hôi hổi anh nấu cho em ngày nào, để em lại làm bộ lẻo nhẻo nói..."anh ấu dở òm, nấu làm gì...". Để bây giờ hương gừng lại cay xộc vào em, lại làm mắt em cay nên muốn rơi nước mắt. Chỉ muốn anh thôi, bên em những khi như thế. Nhưng em chỉ muốn anh thôi, khi em đã không còn trên cõi đời...Chỉ muốn bàn tay thô ráp của anh lại vòng quanh người em lần cuối...
No comments:
Post a Comment