My chia tay với Long rồi. Và điều này đã được dự đoán trước đó hàng tuần. Cùng một lúc quen và yêu nhau, kẻ trước người sau. My và Long yêu nhau trước mình và H 1 năm. Và chia tay sau mình 1 năm. Vậy là thời gian đủ dài hơn để yêu thương và đủ ngắn hơn để tìm quên qua hình bóng khác. Cũng không biết rồi nó sẽ vui hay buồn? Thì thôi, ráng đi tiếp con đường mình đã quyết chọn đi. Thì thôi, mỗi ngày hãy tập quên đi 1 ít. "Quên được là hạnh phúc".Biết khuyên mày điều gì đây hả My? Con đường phía trước còn dài quá, bước đi bỗng chập chùng...
Ngày...
Công ty lại có người ra đi, giờ chỉ còn 3 người...Không vui đâu...
Ngày...
Viết cho Thông:
Khi anh đọc được trang blog này. Em biết anh đã tìm hiểu được thêm nhiều điều về em. Về những suy nghĩ, những trăn trở, những điều khuất lấp mà em chưa một lần nói với anh.
Em cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời em vào cái ngày hôm đó. Trên giảng đường. Cảm ơn cái phút giây em rung động thật sâu sắc khi bắt gặp ánh mắt của anh. Rất hiền. Và áo sơmi trắng. Và quần tây. Và cặp đen. Và mái tóc loăn xoăn. Và máy tính.
Em đã dành cho anh một tình cảm, tình yêu thật sự. Anh chính là một nửa cuộc đời của em. Anh hiểu em rất nhiều. Đôi khi em nói nửa câu, anh đã nói nửa câu còn lại. Gia đình anh lại đàng hoàng, nề nếp. Đó là ước mong của em, vì sau này, em muốn con mình có một gia đình đầm ấm như thế. Được dạy dỗ, được bảo ban thật tốt. Và anh có phong cách nói chuyện nhẹ nhàng, tế nhị nên em không bao giờ phải phàn nàn về cách cư xử của anh với bạn bè hay với em trước mặt mọi người.
Em rất muốn nói rằng, phải chi, em gặp anh lần đầu tiên trong cuộc đời, yêu anh lần đầu, và vị trí của Huy ngày đó là của anh, thì có lẽ, em sẵn sàng dành cho anh tất cả những gì em có, cả đời con gái và cả suy nghĩ của em. Bởi vì, em muốn yêu một người như anh đến thế.
Nhưng cuộc đời đã không được chọn lựa. Anh đã đến bên Hằng trước khi bên em. Anh đã yêu say đắm một người trước khi yêu em. Và anh đã hứa hẹn với Hằng. Để rồi bây giờ, cảm xúc đó đã ngăn em chạy ào đến bên anh. Vì hình ảnh một ai đó vẫn lấp ló sau cuộc tình của chúng ta. Những ánh nhìn như đay nghiến, như đớn đau.Em không tìm thấy đâu đó bến bình yên. Mặc dù, lòng đã thuộc về anh. Đồi lấy yêu thương là những trận gây cãi. Những quát tháo, lớn tiếng...Là em không biết mình là ai...
Viết cho Huy:
Anh. Lần sau cùng em viết cho anh như thế này. Anh đã rất giỏi, Huy àh. Anh đã đi rồi mà những ám ảnh vẫn còn ở đây. Em cố vươn lên phía trước một chút thì anh lại với tay kéo em lại một chút. Anh đã nói rằng sẽ để em bình yên, hạnh phúc, vậy mà tại sao anh không giữ lời hứa? Anh cứ đi theo em. Mà em thì không thể chạm tới anh một lần nào nữa. Đó như vết thương cứ khứa đi khứa lại. Đến giờ khi viết những dòng này, em vẫn còn thấy đau! Sao anh không đi tìm hạnh phúc cho mình? Giữ làm gì những kỉ vật ngày xưa hả anh? Đã 2 năm rồi mà. Anh đã không giữ lời hứa. Anh đã không ra khỏi em...
No comments:
Post a Comment