Đêm nay la Rằm Vu Lan, ngày báo hiếu cho mẹ cha. Hay là ngày, con cảm thấy hạnh phúc khi vẫn còn cha mẹ. Hãy cho con cài lên trái tim mình một hoa hồng nhung đỏ thắm. Trong tâm tưởng con đang nghĩ về mẹ thật nhiều. Cám ơn mẹ đã để con chào đời. Lời nói chân thành của con. Vì có thể thì mẹ không cần giữ lại bào thai là con đâu! Mẹ có quyền làm như thế và con sẽ không bao giờ trách mẹ, không bao giờ, mẹ yêu.
Những gì mẹ mang đến cho con chỉ là tình yêu thương không toàn vẹn. Và tình yêu đó vừa làm con thấy day dứt, vừa hạnh phúc, vừa sợ hãi và cô đơn. Tình yêu của mẹ có lúc tưởng như đã giết chết con. Con không thể chịu nổi việc mỗi ngày trôi qua, con lại luôn ngoan đến vậy! Con không thể ngoan được nữa đâu mẹ ơi. Con người của chính con đang cảm thấy rất ngột ngạt. Nó đã bị cầm tù quá lâu. Cầm tù bởi những giọt nước mắt rấm rứt khi mẹ khóc. Hít một hơi thật sâu. Con lại vừa đẩy nó qua một bên, lùi về phía sau rồi mẹ ạ. Con sẽ lại cố gắng đây. Mẹ này, mẹ đã không bao giờ muốn con ra như thế đúng không? Mẹ đã cố gắng dành điều tốt cho con mà. Dù không phải là điều tốt nhất. Con sẽ không phụ lòng tin của mẹ đâu. Con lại cố gắng đây. Lý tưởng của con là ở đây. Con sẽ gắng. Mẹ yêu, hãy nhận hoa hồng tình yêu của con dành cho mẹ. Hoa hồng đỏ thắm và cũng ray rứt con nỗi mong ước gia đình. Hãy sống thật lâu mẹ nhé. Vì mẹ là điều duy nhất để con phải sống tiếp tục. Vì, nước mắt mẹ, con không bao giờ muốn, nó rơi vì con...Thật thương và thật buốt tim...Hãy sống lâu mẹ nhé. Con yêu mẹ.
No comments:
Post a Comment