Tuesday, February 5, 2008
29 Tết...
Ngày sao mà chán nản. Gia đình, bạn bè, người yêu. Cứ muốn dồn mình vào một đống bùi nhùi không thấy đường ra. Tiếng anh hét lên trong điện thoại. Ô, phải chăng mình đã làm điều gì không đúng? Điều gì trầm trọng lắm đã xảy ra? Tự dưng muốn bật khóc, đã lâu rồi không còn được nhõng nhẽo để được chìu chuộng, được yêu thương? Hay ít ra là không cần phải mơ. "Chỉ yêu người nào làm cho mình không phải mơ". Những giấc mơ không đầu không cuối, tan loãng hư không. Mệt mỏi, quá mệt mỏi. Nhưng, đây là mùa của năm mới, của sự vật sinh sôi nảy lộc, đâm chồi, đâu phải của chia ly, tan tốc?
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment