Nhìn thấy Anh online, mà Anh lại không thể say hi với mình lần nào hết. Tự dưng trong lòng dâng lên một chút hờn, một chút tủi. Nước mắt lại ầng ậc, khó chịu quá. Những suy nghĩ linh tinh lại thi nhau kéo đến trong đầu. Đâu có phải là chán nhau chỉ sau 3 năm quen nhau? Hay sau 3 năm, người ta bỗng nhớ về những kỷ niệm cũ. Những kỉ niệm mà không có mình trong đó? Cũng như những lúc mình suy nghĩ về ngày xưa mà chẳng có người ta.
Đừng như thế nhé tình yêu ơi. Chỉ mới 3 năm thôi. Không thấy những ngày này mình đã hết sức thay đổi bề ngoài để thu hút sự chú ý của anh sao? Còn bên trong, mình cần thay đổi điều gì nữa đây?
Thấy muốn ương bướng, muốn nhõng nhẽo, hay ít ra làm cho Anh thấy thật đau khi vắng xa mình. Nhưng có lẽ như thế là không nên.
Tình yêu ơi, cũng đừng chết đi nhé. Ta không muốn giết nhà ngươi.
Người quên được thì quên đi. Không yêu nữa đôi khi lại nhẹ nhàng hơn, những gánh nặng hay những nỗi lo sợ, trong một ngày bỗng dưng sẽ biến mất. Vậy đi.
No comments:
Post a Comment