Mưa, mưa hoài, mưa chẳng dứt. Trong lòng lại chẳng thể tập trung được một xíu xiu nào. Chán thật. Cứ ngồi mà đếm thời gian. Một tiếng, hai tiếng trôi qua. Từng phút trôi qua, từng giây trôi qua. Sao mà lâu thế chẳng biết. Chẳng có tâm trạng để làm việc. Bàn bên cạnh, mụ BDM cứ la hét om sòm làm như có mình bà trong phòng. Không coi ai ra gì, vậy thì làm sao làm việc chung? Rồi những nhân viên ù lì của mình nữa. Họ chẳng linh động gì cả. Mà này, viết đến đây tự dưng thấy nhồn nhột. Nhân viên dở có phải do ngừơi quản lý không tốt? Chắc thế. Do mình rồi.
Giống như một tình yêu dở là do lèo lái không tốt mà thôi.
No comments:
Post a Comment