Dùng tựa đề một bài hát để giúp mình quay trở về những ngày tháng tuổi thơ, khi những giấc mơ không sợ hãi, không lo âu. Như thấy chân mình đang bước êm êm trên "Cỏ Anh Đào", lắng nghe nắng reo vui nhảy múa bên ngoài. Tí tách. Tí tách.
Ngồi nơi đây là một người "đàn bà trong tâm hồn". Thấy mình rách bươm những vết thương. Và cô đơn. Và lạc loài. Và cười nói như mộng du. Cơn mộng dài thật dài.
Nói chuyện mình mà như chuyện ai. Như cổ tích. Như tiểu thuyết. Như giả tưởng. Sao giấc mộng cứ mãi đeo bám theo ta?
Giờ đây không nghĩ được những gì cụ thể. Chỉ biết xung quanh không khí đặc quánh. Thấy mình già nua khủng khiếp. Bao mớ suy nghĩ đan xen.
Mẹ - Anh - Người cũ - Người mới - Công việc - Học tập - Nụ cười - Ngây thơ - Giả dối...Tất cả trôi tuột qua trí óc mà không kịp níu lại chút nào. Thấy mệt mỏi kinh khủng. Mà vẫn cười...thật tươi.
Lại "giá mà".
- Giá mà con có thể ích kỷ tí chút, để lên án Mẹ, để hận mẹ, vì đã sinh con ra đời, vì mang đến cho con những mặc cảm rằng mình không có những quyền cơ bản như bao nhiêu người. Con không muốn phải suy nghĩ rằng con là dòng hai dòng ba.
- Giá mà Em có thể nói với Chị rằng Em ghen tị với Chị. Chị có một gia đình hạnh phúc. Chị có mẹ, có ba, có anh em, có tài sản, có con ngoan hiền. Còn em? Có gì? Ngoài những lo toan của một đứa con gái - già nua chuẩn bị bước vào đời. Cô đơn - lạc loài - Không có mẹ ở bên dạy bảo. Chị đã giành mất mẹ của em. Em đâu còn gì hả Chị? Sao chị lại nhìn Em như thể chúng ta thân thiết với nhau nhiều đến như thế? Em đâu có thấy tình thân ái nào dậy trong lòng Em? Em ghét & ghen với Chị.
- Giá mà công việc sẽ tiến triển mà không cần đánh đổi thời gian dành cho gia đình. Cứ có khách đều đều, để ai cũng vui, ai cũng cười. Rõ điên, ai kinh doanh mà chẳng muốn như thế?
- Giá mà có thời gian đủ để đi học tiếp tiếng Nhật. Viết tiếp những câu chuyện về đất nước Hoa Anh Đào. Những bài học gắng liền với những kỉ niệm êm đềm ngày xưa.
- Giá mà thời gian quay trở lại. Trả mọi thứ về đúng vị trí của Nó. Chẳng phải mình tiếc tình đầu, tình cuối. Mà vì thấy sao trong lòng lại đầy ăm ắp với những kỉ niệm mà không làm sao vứt bỏ dọc hành trình. Cứ mãi mang theo.
- Giá mà giấc mơ của mình không còn ám ảnh nào. Chỉ là sự thanh thản, nhẹ nhàng, bắt đầu cho một điều gì đó mới mẻ.
- Giá mà những cơn mưa không gợi nhắc kỉ niệm. Những màu sắc đỏ chói mắt của người Hoa. Những chiếc lá màu xanh. Bông hoa vàng. Ánh nắng chói chang. Mùi huơng trầm. Ngày tết đoan ngọ. Giáng Sinh. Bàn tay thô ráp. Âm thanh điện thoại mỗi đêm....
Ray rứt. Day dứt. Lạc loài. Hoài cổ.
Monday, March 2, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment