Có một ngày, chợt nhận ra mình nhớ & suy nghĩ nhiều về một ngừơi. Mơ mộng về một ngày cùng sánh đôi. Nhìn người mỉm cười. Nghe lời nói dịu dàng. Nhìn thấy ánh mắt cương nghị khi giải quyết những vấn đề khó khăn. Nghe tiếng hát ấm áp. Dù chỉ đôi lần thôi.
Thầm suy nghĩ, đó là cuộc sống, cuộc sống đang trôi đi, và không khéo thì Em sẽ bị cuộc sống xô dạt vào một bờ hoang dại. Nơi đó, sẽ không có trên - dưới, trái - phải, đúng - sai, trắng - đen, buồn - vui...
Em cũng biết, đó chỉ là những suy nghĩ dại khờ. Vì sẽ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ có ai "nhìn thấu" suy nghĩ này. Và giả sử có nhìn thấu, cũng sẽ không "cảm thấu" như em đang cảm. Và nếu có lỡ "cảm thấu" cũng sẽ không bao giờ cùng Em lạc vào bờ hoang dại. Bởi vì Người đang sống trong thế giới của Trên - Dưới, Trái - Phải, Đúng - Sai, Trắng - Đen, Ràng buôc - Yêu Thương...
Em biết. Tất cả đìều đó. Chỉ có điều, xin cho lòng em đi hoang một chút. Để thấy sắc xuân của cuộc sống. Để cảm nhận tình cảm - say đắm làm lòng người ta hân hoan khó tả. Cảm xúc này chỉ mình Em biết thôi. Em chỉ biết viết, như van xin Anh nhìn thấy những gì Em suy nghĩ. Để làm gì nhỉ ? Chẳng làm gì cả. Bởi vì, Anh không thuộc Bờ hoang dại. Những con sóng không thể kéo Anh ra xa.
Nhìn lại mình, Em chẳng xứng đáng là con sóng. Con sóng vĩ đại và xinh đẹp. Em chỉ là con bé đầu bù, tóc rối, hậu đậu...Chỉ có ước mơ Em sáng lên trong đêm, Anh nhìn thấy không ?
Có lẽ Em ngộ nhận, vì thấy Anh hạnh phúc, với đủ đầy hỉ nộ ái ố. Và Em ghen với quãng đường Anh đã đi qua. Phải chi, Anh có thể kể Em nghe nó đã như thế nào. Để Em bù đắp bằng tuổi trẻ của Em. Để đánh đổi bằng những năm tháng dài đã qua. Để tìm thấy điểm dừng giữa hai đường thẳng song song. Bởi vì Em lạc lõng, nên mong anh vừa là chồng, là cha, là anh...
Chỉ là ước mơ.
Em chẳng bao giờ với tới.
Nơi Em đến, người em gặp, lời em nói, chẳng bao giờ...thuộc về Anh.
Chỉ viết cho lòng đỡ hoang hoải.
Hãy cứ hạnh phúc & trách nhịêm Anh nhé. Thế mới là hình ảnh hoàn hảo trong mắt em.
Xin lỗi vì đã để anh làm hình ảnh thần tượng.
Em đã nhìn thấy một hình ảnh đầy đủ về gia đình. Em đã nhìn thấy sự chăm sóc, ràng buộc. Em đã thấy trách nhiệm. Em đã thấy lãng quên. Em đã thấy giả tạo. Em đã nhìn thấy...một phần...cuộc sống...của em...của anh....và sẽ không bao giờ có thể.
Friday, November 27, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment