Thursday, November 15, 2007

Chưa đi hết quãng đường, đâu biết điều gì đang chờ mình?


Hôm nay, va hôm qua, và những hôm trước, tôi cô đơn, buồn chán và thiếu niềm tin. Tôi muốn viết thật nhiều những gì trong suy nghĩ, nhưng rồi vì Blog có vài trục trặc không thể vào được nên đã không thể viết. Thế mà hay, vì những phiền muộn đó đã trôi đi đâu rồi. Tôi đã không viết nên không có dịp đọc lại, và nhớ chúng.
Hôm qua, tôi ướm thử chân mình vào đôi giày của người khác. Thấy đau buốt nhưng tôi vẫn cố bước tiếp, vì đó là đôi giày lấp lánh ánh kim, xinh đẹp như trong cổ tích. Hôm nay, tôi chọn cho mình bước chân trên đôi giày vải. Êm dịu và nhẹ nhàng. Tôi biết, đây mới là nơi dành cho mình. Một tình yêu thương thật sự. Tôi tập làm quen với đôi giày.
Một hôm, hay những hôm, tình yêu cũ bỗng vụt qua thật nhanh, làm tôi quay quắt về một điều gì đó. Và khi cô đơn khôn cùng, tôi bốc máy, gọi về ngày xưa, như mong anh mau đến san sẻ, lo lắng cho tôi như xưa, vì tôi đang cần lắm một bàn tay. Tiếng máy bên kia là giọng của "Bác Trai". Sau khi hỏi thăm tên, Bác biết tôi là ai, và Bác nói "H đã đi ra ngoài". Tôi biết, H vẫn ở nhà, vẫn ở đâu đó. Nhưng tôi không cố gọi thêm. Tôi cũng không trách Bác, vì tôi biết, ai làm cha mẹ cũng đều muốn con mình yên bình, tránh khỏi giông bão. Hai năm về trước đây, gia đình Bác đã một lần gặp khó khăn vì tình yêu con trai Bác dành cho tôi. Và, tôi, thầm cảm ơn Bác, vì Bác đã giúp tôi không phạm thêm những lỗi lầm mới. Vì, dẫu rằng, chỉ xuất hiện, và an ủi tôi, cũng là những chuỗi ngày mới, con trai Bác lại phải cố gắng lại. Tôi ích kỷ quá, vì chỉ nghĩ đến nỗi cô đơn của mình. Và tôi biết, Bác cũng không còn dành thiện cảm cho tôi như xưa. Điều đó như một cánh cửa, khép lại sau cùng những gì đã qua. Tự hứa với lòng, không bao giờ làm phiền gia đình Bác nữa.
Đêm. Lại mong một sự bình yên về trong tâm hồn. Để những yêu thương xưa không còn réo gọi. để quên đi những chuỗi ngày đã qua. Chỉ còn một tôi, yêu như yêu lần đầu. Lầm lỗi như lầm lỗi lần đầu. Khi yêu thương cho đi, là yêu thương giữ lại bên mình...

No comments: