Monday, November 19, 2007
Thức giấc.
Trưa nay. Lên Galaxy ăn trưa. Nói chuyện cùng anh trưởng phòng và chị Phước. Hai người trẻ và một người - không - trẻ - mấy cùng ngồi nói chuyện. Nói đủ thứ về cuộc đời. Nói về những được và mất. Nói về yêu thương và chấp nhận. Một thế giới của những "tương đối" mà mình chưa hiểu được như thế nào. Yêu theo kiểu "tương đối" là khi ta chấp nhận những sai lầm, những phản bội giữa người và người. Những đêm dài "không trách nhiệm"...Thấy thế giới thật rộng lớn mà vô chừng. Và phận người thì nhỏ bé. Muốn mình mãi là trẻ thơ, với nụ cười hồn hậu, không hay nghĩ vẩn vơ như bầy giờ.
Mình có người yêu, có gia đình, có công việc, có bạn bè, có sếp thương yêu, mà tất cả, như chỉ trong tích tắt, vụt đi thật nhanh. Ai cũng có thể phản bội, rời xa mình trong khỏanh khắc. Chưa bao giờ thấy bình an. Giờ thì mình nên nói rằng, mình sẽ chờ và sẽ chỉ yêu người nào làm cho mình không mộng mị, không mơ khi đêm về. Như cuộc sống chưa bao giờ tồn tại những cái gọi là "cơn mơ".
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment