Muốn quên những gì đã qua, muốn nhớ hạnh phúc hiện tại. Mà..
Mong hạnh phúc lại quay về như ngày xưa, để mỗi khi cô bạn thân nhắc đến những câu chuyện nhỏ, những buổi chiều đưa đón, lòng lại thấy nao nao khi kỷ niệm xưa quay về.
Những buổi chiều trời âm u, mưa đang kéo dần. Cô bé mặc áo dài xanh, ngồi trong Giảng đường tám chuyện với bạn, đợi chiếc áo mưa đen và chiếc xe trắng anh đến đón về. Em chạy nhanh nhanh qua làn mưa để đến với anh. Bao giờ cũng là nụ cười âu yếm anh dành cho em. Mưa nặng hạt qua làn áo. Mà em, không bao giờ bị ướt chân. Như con thuyền lội giữa dòng sông.
Ngày đi học vi tính, mưa ngập đường làm xe em tắt máy. Anh xót xa, bảo, để anh dậy sớm chở đi học. Mua thêm cho em đôi ba trái xoài để em vào chia cho bạn bè em. Cô gái nào cũng bảo em có phước, và em cũng chẳng bao giờ phải thử những trò bói toán trên báo, vì bao giờ cũng là tình yêu anh dành cho em 100%. Tình yêu đó hiển nhiên như mùa mưa tháng 6. Vậy mà, chúng cũng nhanh tạnh thật.
Bây giờ, trong lòng em cứ tự hỏi. Quá khứ xưa sẽ không bao giờ còn có thể trở về, nhưng liệu việc tìm một người đàn ông như anh có khó lắm không? Em phải cãi nhau với bạn trai không biết bao lần, vì những gì vu vơ chưa từng có. Em tìm mãi mà chẳng nhìn thấy anh. Anh đi xa anh nhé.
Monday, April 14, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment