Trưa đầy nắng, ngoài cửa văn phòng, ánh nắng hắt vào bên trong qua các rèm cửa. Những nỗi cô đơn đang nhè nhẹ len vào. Đã bao lần dặn lòng, sẽ không bao giờ vào xem blog của Hằng nữa. Cô gái đã làm mình đau khổ quá đủ. Những ngày tháng ấy sao không bao giờ trôi xa. Tự dưng, lại lục lọi khắp nơi blog của người ta, để tìm lấy những ưu tư cho chính mình. Phí hoài những niềm vui của mình để dành niềm vui cho người khác. Niềm hạnh phúc đã trôi xa. Những người viết về niềm hạnh phúc khi còn học cấp 3. Những ngày tháng đó mình không được như thế. Mình là một con vịt xấu xí giữa muôn vàn cô gái xinh đẹp. Cũng chẳng có chỗ nào hay hay để trốn mỗi khi buồn.
Đi làm, mình vẫn không bằng cô ấy. Sao mình để cho mụ phù thủy ghen tị cứ lên ngôi trong lòng mình. Cô chuẩn bị đám hỏi, còn mình, hạnh phúc vẫn lang thang nơi xa xăm.
Không muốn viết về những ý nghĩ tiêu cực nữa. Bầu trời ngoài kia rất lớn, và có đủ chỗ cho hạnh phúc của mình. Một nơi nào đó, có người chấp nhận bước chung đường với cô gái ngớ ngẩn như mình. Hạnh phúc không ở đâu xa.
Nhân viên chính thức của một công ty. Được gặp gỡ đối tác, được làm những điều mà rất nhiều người hằng mơ ước. Nhưng ước mơ riêng của mình, có thể sẽ mãi chẳng bao giờ thành hiện thực. Mong những ngày đèo nhau đi khắp nơi, quên hết âu lo. Những sớm mai, hay những tối muộn đều có nhau. Những hạnh phúc hay khổ đau vẫn kề bên.
Có hạnh phúc nào mà không phải trả giá, không phải đánh đổi bằng nước mắt.
Một người đàn ông của riêng em. Dịu dàng mà bao dung. Vững vàng mà chung thủy. Và, trong lòng, chỉ có duy nhất tình yêu dành cho Em. Những ngày đêm, đều có anh bên cạnh. Anh - ở đâu trên thế giới này? Để em một mình với biết bao nghĩ suy, biết bao lỗi lầm. Em là cô gái không ngoan. Chỉ muốn nổi loạn...
Monday, April 14, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment