Trong văn phòng tối, từng giọt ánh sáng yếu ớt khẽ xuyên qua khe cửa. Bên ngoài, sấm chớp đì đùng, báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn. Chỉ còn vài ba màn hình vi tính phát ra ánh sáng xanh. Trên bàn, xấp thư chào chương trình gửi cho khách mới vừa xếp xong, nằm ngay ngắn trên bàn. Vài cây viết vươn vãi khắp nơi - Thế mới là mình...
Lại sắp qua thêm một ngày, thấy mình già cỗi thêm một ngày. Nghịch nghịch máy tính, cuối cùng cũng lại bấm lại "Bài Thánh Ca Buồn" của Elvis Phương. Một giọng nam trầm ấm, đưa linh hồn mình về lại những con đường xưa, những ngày yêu dấu. Dù biết như thế là cái tội, nhưng mãi vẫn không thể dứt ra được. Những con đường, những kỉ niệm, những giai điệu đưa mình về nơi đó, nào phải con người, có đúng không? "Em qua cầu xác pháo bay sau...". Em không đi đâu khỏi thành phố này, không đi đâu xa, chúng ta loanh quanh trong thành phố, vậy mà như đang trốn chạy nhau. Nhìn những thiệp hồng mới được trao đi, em thấy ghen tị với hạnh phúc của họ. Em cũng từng có những giấc mơ, mà đôi mình sánh bước bên nhau, anh đến nhà em đón dâu. Và rồi, em chẳng bao giờ mơ như vậy một lần nào nữa. Cô dâu của anh không còn là em. Và chú rể của em cũng không phải anh. Đêm, ngày vẫn qua đi. Chúng mình vẫn ở cùng một nơi, nhưng chúng mình cũng xa nhau cả một trời. Em xin lỗi. Em đã vò xé trái tim anh nhiều lần, những lần đó, tim em cũng tơi tả. Nhưng, nước mắt sao không bao giờ cạn. Như tiếc cho một cuộc tình ngày xưa.
Thursday, April 17, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment