Em - một mình - văn phòng trống. Chẳng còn ai để làm cho em bớt sợ. Em sợ sự trống rỗng.
Những ngày này, em không có khách hàng, em không có ai để nói chuyện, để thời gian trôi nhanh hơn. Nhưng em không làm được gì cả. Chỉ là ngồi không. Thấy đầu óc mụ mị.
Nghĩa là gì anh nhỉ? Mụ mị ấy? Cảm giác mình đang dở đi rất nhiều. Nhưng em vẫn chẳng làm gì.
Anh biết không. Tình yêu chán em rồi. Tình yêu không còn muốn gặp em hàng ngày, nghe em nói mọi chuyện nữa. Tình yêu bảo, "tình yêu mấy ngày nay thấy mệt".
Em hiểu rồi, có nghĩa là tình yêu đang nói chán em. Mà em cũng không biết làm thế nào để thay đổi. Thế rồi em chẳng làm gì cả. Chỉ ngồi nghĩ. Và uống. À, không thể được.
Và em nói em hiểu người yêu nhiều, mà thật ra em chẳng hiểu bao nhiêu. Và có lẽ người yêu cũng vậy.
Sao thế nhỉ? Em nhớ anh, nhưng tự dưng lại viết linh tinh thế đấy ! Em chẳng biết mình viết gì nữa. Một chuyện gì đó sáo rỗng, cho nên không có ý tứ nào để viết. Em chẳng biết. Ngắn gọn.
Này anh, em nhớ anh, muốn hát một bài hát, nho nhỏ, rồi to lên dân.
Này anh, em muốn thời gian quay trở lại, để em mãi bên anh và không phải khổ sở thế này, bởi vì trái tim không hoàn toàn nghe lời em điều khiển.
Này anh, người ở bên anh, cô ấy có hạnh phúc không? Anh có hạnh phúc không? Liệu không chia tay, anh có biết quý tình yêu với em? (Và em cũng thế?)
Này anh, chỉ đôi khi em của anh yếu đuối thế thôi, chứ em sẽ không thường xuyên như thế. Chỉ là mè nheo với anh thôi, nhé.
Này anh, em nhớ anh và ước mong một lần nào đó...được anh ôm vào lòng, để cảm thấy hơi thở ấm áp và bàn tay anh. Em nhớ chúng chai sần đến thế nào.
Nhưng này anh ơi, những nguyên tắc của cuộc đời đã giữ em lại rồi. Em chẳng thể nghĩ xa hơn....
No comments:
Post a Comment