Nếu có điều gì đó em muốn gửi đến anh, không bằng tin nhắn, không bằng điện thoại, chỉ là anh cảm nhận để biết. Trái tim em giờ đây ngầy ngật, trống trải và chẳng nghĩ gì được. Nhớ anh ư? Ừ thì có. Nhưng nỗi nhớ đi kèm với lo sợ. Chẳng biết và chẳng muốn. Nhưng em không thể kéo mình ra khỏi những nỗi nhớ đó.
Anh & em xa nhau cũng đã gần 4 năm. Mới đây hay đã lâu vậy anh? Mà sao thấy trong lòng vẫn còn nhiều đau đớn, mỗi khi nhìn ánh mắt anh,em không dám, sợ mình hiểu anh nhiều hơn những lời anh nói.
Anh nói yêu em, mãi mãi, đến tận kiếp sau. Chi vậy anh, điều đó có ý nghĩa, có làm cho anh hạnh phúc không? Hay chỉ làm cho anh thêm khổ sở, và cả em nữa.
Em chẳng nhớ anh đâu, chẳng giận anh đâu. Nếu giận anh được thì em đã quá tốt rồi. Anh hiểu cảm giác mình ngồi gần bên nhau, nhìn nhau và nói chuyện với nhau, thế nhưng, chẳng thể nào xa hơn khoản cách ấy được. Em chẳng dám nghĩ đến đâu. Em chẳng dám mơ nữa đâu, vì mãi, chúng chẳng thể thành hiện thực. Chỉ là em và anh sẽ gặp nhau trong một cõi vô thức nào đó, nơi mà mình đã dặn lòng quên, nhưng sao vẫn nhớ. Đó là khi chúng mình tự dưng nhớ đến nhau mà không ai ràng buộc, không ai cấm đoán, vì có cấm cũng chẳnd được gì.
Người ở bên anh là người sẽ cùng anh đi tiếp, thay em, trong những tháng ngày về sau. Hãy yêu thương người như anh yêu em, như anh đã như thế. Đừng để lỡ làng duyên phận người ta, mà em cũng nào đâu có yên lòng.
Tự dưng nói chuyện với anh, thấy mọi việc đã quá khác. Chị Ngân đi lấy chồng tận Vĩnh Long. Bà Nội bị ngã té. Cửa hàng giờ anh trông nôm. Và, có lẽ, năm sau, anh cưới. Anh à, đừng bắt em nghĩ về anh nữa nghe anh, để em nhẹ nhõm mà sống tiếp.
Chẳng lẽ nói với anh rằng, em chưa bao giờ ngừng nhớ anh và tiếc cho kỷ niệm của mình?
Chẳng lẽ như thế hả anh ?
.....
Bao giờ dấu chấm lửng mới ngưng ngang cuộc đời mình...
No comments:
Post a Comment