Mai nữa là sinh nhật rồi. Vậy mà sao trong lòng lại thấy buồn hiu. Bây giờ, sinh nhật hình như không còn ý nghĩa, không còn lăng xăng nghĩ xem mai được tặng quà gì, được tổ chức như thế nào. Sinh nhật bây giờ giản đơn và tiết chế. Đôi khi chẳng có hoa & quà mà chỉ có nỗi buồn. Nỗi buồn dai dẳng luôn theo phía sau.
Ta đã lớn, đã già hay đã qua những thời bồng bột? Để thấy biết sợ rồi những vấp ngã của cuộc sống. Để biết không phải việc lỗi lầm nào làm, mình cũng có thể sữa sai.
Ta đang cần lắm một tin nhắn từ một người. Hẹn gặp. Cafe. Nói chuyện. Trút lòng mình. Nhưng ta biết ta không thể làm như thế. Như thế là ích kỷ, là giả tạo. Chỉ biết hạnh phúc cho mình mà trút nỗi đau cho người khác, cả 2 người, nhưng ta cũng đang đau lòng...
Có phải ta ích kỷ lắm không khi không nhắn tin, không hỏi han, không gì cả, chỉ đơn giản là lặng im. Nhưng, có biết đâu đã bao nhiêu lần ta nhắn tin rồi lại xóa, vì biết làm thế chẳng mang đến hạnh phúc cho ai.
Sinh nhật vốn dĩ cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác, có chăng mình được sinh ra trên đời vào ngày ấy. Vậy thôi...
No comments:
Post a Comment