Đang chat với Ms.Phước, từng làm chung trong công ty LB. Chị ấy khuyên mình nên qua làm chung với Mr.Kiệt. Nhưng thôi, đã qua rồi những ngày tháng ăn - chơi - nhậu nhẹt sa đoạ đó. Có thể với mọi người, nó chưa hẳn là trác táng, nhưng với mình, thế là đã thay đổi quá nhiều.
Đêm qua, em lại nằm mơ. Gặp lại anh trong cơn mơ, em thấy hạnh phúc vô ngần. Khuôn mặt anh gần gũi, đôi mắt anh nhìn em, tình yêu anh dành cho em, vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Anh à, em đã điên rồi, khi trong lòng em là 2 thế giới. Một của anh, một của người khác nữa. Thì ra, bấy lâu nay, em đã chạy trốn anh. Trốn anh cả trong cơn mơ. Em vẫn nghĩ là em đã quên anh, nhưng nào có phải. Anh ở ngay trong tim em đây này, nhưng em không biết làm thế nào hết. Em không thể kéo anh ra khỏi, để anh ôm em vào lòng như ngày xưa. Và cũng không thể để anh ở mãi trong đó, có ngột ngạt, có đắng cay cho anh, và lại...một người khác ôm em.
Đêm qua, anh đã cùng em chuẩn bị cho đám cưới của chị Ngân. Chỉ em và anh, anh hiểu không? Trong giấc mơ, anh vẫn rất hạnh phúc khi bên em. Anh vẫn yêu em như ngày nào anh vẫn yêu. Không phải yêu như ngày đầu - mà yêu như ngày nào anh vẫn yêu, có nghĩa là mỗi ngày. Trong cơn mơ đó, em có anh, có ba mẹ, có bà, có chị. Mọi người vẫn yêu mến em, vẫn là của em. Nhưng mà, khi em tỉnh dậy, giấc mơ đã tan rồi. Cái nắm tay của em tan loãng vào hư vô. Em đã biết là mình mơ mà, vẫn mong kéo dài cơn mơ ấy, nhưng không làm sao mà làm được anh à. Em ước giá mà em có thể quên được anh, hay ít ra em quên được chính em. Như thế thì em bất hiếu quá. Nhưng những niềm đau day dẳn làm em không sao yên được. Như chính lúc này đây, nước mắt em rơi. Và những âm thanh cục cục phát ra trong cổ họng, không thể thành lời. Là khi em nhớ anh quá, nhớ nhiều quá, em không biết làm sao đây? Chiếc điện thoại gần bên tay em, chạm vào nút bấm thôi, đầu dây bên kia sẽ là anh. Em sẽ được gặp anh, giấc mơ sẽ thành hiện thực - dù chỉ hiện thực trong khoảng 2 giờ đồng hồ. Thế rồi, hiện thực ấy sẽ lại ra đi. Bỏ lại em một mình, càng thêm cay đắng.
Em tập học Thiền. Tập rũ bỏ những gì không thuộc về mình nữa. Không thuộc về mình nữa chứ không phải không bao giờ thuộc về mình. Nhưng anh à, có lẽ đến tận ngày em mất đi trên cõi đời này, thì không ai biết rằng, trong ngăn kéo kia của em, là cả một trời tình yêu của 2 chúng ta, chỉ 2 chúng ta thôi. Em đang ru ngủ chính mình, vì em tự ru mình , rằng anh không có ai, không có ai trong tình ta, anh nhỉ? Không có ai trong tình ta mà. Chỉ trong tình ta thôi. Anh không cần mở rộng thêm không gian để phải trả lời đúng sự thực. Chỉ là riêng trong tình ta thôi mà. Thế là đồng ý, chỉ có em và anh thôi nhé. Trọn vẹn.
Nếu một ngày nào em có phải đi thật xa, thì nơi cao kia em đến, em sẽ vẫn dõi mắt theo anh, nhìn thấy anh mỗi ngày. Thấy anh chăm cho gia đình nhỏ của anh. Thấy những đứa trẻ bi bô gọi anh. Nhưng mà, đó không phải là Pepsi và Coca của chúng ta mà anh. Sao anh để chúng đi xa anh quá. Anh quên em, quên những đứa trẻ của mình hả anh? Nhưng mà thôi, em nghĩ lại rồi. Anh phải vui như thế, thì em mới thấy nhẹ nhàng. Vì dù sao, em cũng ở xa anh đến thế này cơ mà. Vậy thì anh hãy vui sống anh nhé. Em chúc cho anh hạnh phúc.
CHO ANH VÀ CHO EM
Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa
Hay về một người nào đã chết
Không phải chuyện ngã lòng trước chông gai mỏi mệt
Hay một phút yếu lòng nói dối trước tình yêu
Em cứ nói đi, cứ nói biết bao nhiêu
Thì câu chuyện tình, chuyện đời vẫn thế
Anh vẫn là anh, vẫn tiếng cười ngạo nghễ
Em lại là em, anh lại trở về anh
Đừng nhắc lại lời xin lỗi chân thành
Mong manh lắm, nếu phải kìm nước mắt
Nếu đã một lần, em thấy lòng đau cắtThì đấy là anh, là phút cuối cùng
Hãy cứ nói đi chớ có ngại ngùng
Có gì đâu, còn gì đâu nữa chứ
Con Gấu Mèo vẫn nằm vô tư lự
Nó bảo rằng chuyện mình chẳng đáng đâu
Đừng bảo anh mình hôn nhau lần cuối thật sâu
Để sau này không có nhiều tiếc nuối
Thì em ơi những điều là sau cuối
Suốt cuộc đời chẳng quên nổi đâu em
Đừng bảo anh nếu nhớ hãy lấy ảnh ra xem
Con Gấu Mèo cũng bảo chuyện chúng mình không đáng
Đừng bảo anh thử đi về dĩ vãng
Chẳng còn gì nếu nổi bước hai ta
Em hiểu lòng anh, anh hiểu hai ta
Sẽ chẳng còn gì cho nhau nữa cả
Những nụ cười, ánh mắt, hay bờ vai êm ả
Em hãy quên đi, em cố quên đi
Nếu có đứa hỏi chúng mày giờ gọi nhau là gì?
Anh sẽ gọi em là kỉ niệm
Để một ngày nếu có điều màu nhiệm
Kỉ niệm sẽ về đúng chỗ bên anh.
Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa
Hay về một người nào đã chết
Không phải câu chuyện tình yêu đã hết
Chỉ là một người đã chán rồi đi...
No comments:
Post a Comment