Như cơn mộng. Mới hạnh phúc đó, lại thay bằng đay nghiến, chà đạp, thiếu niềm tin vào nhau. Nhiều lúc ngẫm nghĩ, cuộc sống như một giấc mộng, mà mình có thể vo tròn lại, cầm trong tay, tin rằng mình đang ở trong mộng. Mộng liên hoàn, nối tiếp nhau. Lòng người sâu như giếng khơi. Có ai hiểu mình đây? Mơ hồ em nhận ra, giữa chúng mình sẽ chẳng thể nào đi hết con đường, vì mình không là tình đầu, cũng chẳng là tình cuối. Lưng lửng. Vậy mà hành hạ nhau làm gì? Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ...
SẼ...
Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...
Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả chiều nay người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...
No comments:
Post a Comment