Trong cơn mưa, thấy mình mạnh dạn hơn, muốn viết hơn những gì mình suy nghĩ, những gì day dứt trong lòng. Vì có cảm giác như cơn mưa sẽ đồng lõa, giấu đi những suy nghĩ mình cố vùi chôn thật sâu.
Tình cảm của Anh & Mình sao đến hồi day dưa, chán chương. Ngồi bên nhau mà chẳng biết nói với nhau điều gì. Muốn lên tiếng, khuấy động không gian, nhưng sợ, sợ rồi sẽ cãi nhau, rồi những la hét, những lúc phóng ga như điên, hay những lời thậm tệ tuôn ra từ miệng. Như thế quả thực là đau lòng cho danh nghĩa "hai người đang yêu nhau".
Mình đã trở nên quá ác độc rồi, khi nhìn thấy người khác đau khổ, mệt mỏi, muốn tìm đến cái chết thì mình lại thấy lòng phơi phới. Thấy vui vẻ hơn. Thấy mình đã chiến thắng. Mình như một con rối cũ kỹ, nhảy múa loạn xà ngầu vỗ tay cho những đau thương của người khác, nhưng hình như trong lòng cũng đầy những vết thương.
Hôm qua đi xem bói, thầy bói nói mình là người có 4 khuôn mặt nạ. Là người hay làm cho mẹ khóc. Là người đứng núi này trông núi nọ, chẳng biết quý trọng tình cảm của anh. Nhưng có ai biết bên trong mọi chuyện là như thế nào? Hay thầy bói đã nhìn ra chính con người xấu xa của mình, chỉ có mình không nhận ra rằng mình đã đổi thay quá nhiều?
Có còn ai tin một người như mình nữa không? Có còn ai yêu một người xấu tính như thế này nữa không? Chắc chẳng còn ai có can đảm yêu. Mình chợt thấy, không biết mình đã thay đổi nhiều như thế nào.
Ngồi bên Anh, nghe Anh hát những bài tình ca buồn. Có phải là anh vẫn còn nhớ nhiều về người cũ, nên lòng anh không thể bình lặng khi anh đang ở bên em? Hay anh đang suy nghĩ lại cho một mối quan hệ với người con gái hậu đậu, dở dở như em? Và, những tiếng chuông điện thoại của anh cũng thưa dần. Anh chẳng cần biết rằng chúng thật quan trọng với em?
Chia tay cũng không thể, mà bên nhau cũng không thể? Ôi, tình yêu....
No comments:
Post a Comment