"She knows when I'm lonesome, she ries when I'm sad. She's up in the good time, she's down in the bad..."
Trải nghiệm chia tay một mối tình chẳng phải đơn giản chút nào. Mình chẳng bao giờ muốn yêu nhiều, nhiều, nhiều lần như thế. Trái tim sẽ đầy, sẽ chật chội với những ký ức tưởng chừng như ngủ quên, những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất.
Chia tay Anh rồi, sẽ lại nhớ vùng đất Nghệ An lạ lẫm về văn hóa, cách ứng xử với Saigon. Lại thấy nao nao khi nghe ai hát "Khúc tâm tình của người Hà Tĩnh" hay "Giận mà thương".
Biết Anh cũng đang buồn và vật vã với chuyện chia tay. Em cũng vậy chứ có khác gì, nhưng tự hỏi, sao mình chẳng thể khóc được. Không có một giọt nước mắt. Như thế mới đáng sợ hơn là khóc to. Vì, có lẽ em biết, đây là lúc em phải vững vàng nhất, nếu chỉ một chút xúc cảm, tất cả sẽ vỡ òa như chưa từng được như thế. Mà lúc này, em chẳng còn ai ở bên, cũng chẳng thể nghỉ làm để lấy lại tinh thần. Sáng sáng, em vẫn phải dậy, đến chỗ làm, công việc vẫn quay cuồng xung quanh em. À, thì ra em đã không thể khác hơn, nên em không khóc được.
Xa anh, thì em sẽ đặt gánh nặng đằng sau lưng xuống. Em sẽ không còn lo sợ vì mình đã phá vỡ hạnh phúc của người khác nữa. Hạnh phúc đó, em trả lại cho người
Tự hỏi, có người nào điên như em không, khi trong lúc chơi vơi nhất lại muốn chia tay. Để rồi một mình tự chịu đựng...?
No comments:
Post a Comment