Kể từ ngày em rời bỏ anh, cơn ác mộng của em không còn là những con ma đáng sợ nữa, mà ác mộng là ngày anh trao em thiệp hồng của anh. Anh tìm thấy tình yêu ở một người con gái khác. Và những mộng nối tiếp mộng khi em trốn chạy tất cả, vấp ngã nhiều lần mà chẳng còn ai đưa tay níu lại. Và ác mộng cứ kéo dài ngày này qua ngày khác.
Có những lúc, tự hỏi mình phải làm gì tiếp theo đây? Để quên một người và sẵn sàng yêu một người khác. Thế nhưng, chẳng tìm ra được cách nào để thoát khỏi tình anh.
Nhiều lần ngắm ảnh anh, tấm ảnh duy nhất em còn giữ lại. Thấy trong lòng rưng rưng khi nhìn sâu vào mắt anh. Nơi đó, trong đôi mắt đó, ngày đó, em và anh đã yêu nhau. Chỉ hai chúng ta mà thấy vô vàn hạnh phúc.
Giờ thì em nhận ra đường đời cũng lắm gian nan. Cũng có thăng trầm, nhưng ước gì có người bạn đời đi cùng mình để không còn phải thấy lẻ loi. Ước vọng đó giờ cũng xa xôi lắm rồi, như cánh diều đứt dây.
Chiều nào như chiều nay, lại nhớ đến anh không cùng. Muốn anh biết được rằng, cô gái nhỏ ngày nào của anh vẫn còn yêu và giữ riêng cho anh một vùng kỉ niệm. Nơi đó, mãi mãi tình yêu còn vẹn nguyên. Nơi chỉ hai chúng ta.
No comments:
Post a Comment