Thời gian đang trôi qua, chẳng gì có thể níu kéo lại được.Tự hỏi, đâu rồi những tươi xinh thưở nào? Những hồn nhiên vô tư yêu đời? 24 mà ngỡ như 34 hay 40, hay nhiều hơn thế. Đạp xe ngoài đường, chẳng còn nữa những ánh mắt nhìn trêu ghẹo, dù bây giờ mình chắc chắn đã xinh đẹp hơn ngày xưa. Tại vì ánh mắt của mình quá đứng đắn, quá chân chính nên đã níu chân những người định trêu ghẹo thông thường? Hay mình đã già so với nét tươi xinh thời con gái? Chắc là như thế... Chẳng còn nghe thấy những lời trêu ghẹo thì cũng buồn và tủi thân. Nhưng ngẫm lại, đó cũng chỉ là những lời phù du, chẳng bao giờ ai có thể giữ lại được.
Tự dưng lo lắng cho một ngày mai nào đó mình sẽ chẳng có người con trai nào riêng của mình, bên cạnh để sẻ chia như bao nhiêu người bình thường khác. Mặc cảm gia đình và những thái độ lạ lùng của mình có lẽ sẽ chẳng ai chịu nổi. Cảm giác lo ngại, bất an và đáng chán chính mình.
Đôi khi hay hỏi bạn bè rằng mình có tệ đến nỗi phải ế hay không? Ai cũng cười và ai cũng không thể hiểu nổi trong lòng mình đang nghĩ gì?
Một đứa con gái hoàn chỉnh, hoàn hảo trong hoàn cảnh khắc nghiệt đôi khi lại không phải là cái gì hay lắm. Mà đơn giản là làm cho những người đàn ông khác khó lại gần mà thôi.
Chẳng lẳng lơ, chẳng dễ dàng với người khác phái, thì đôi khi lại dẫn đến những điều như thế. Đức phật cũng thường nói rằng, tình yêu, hay những cảm xúc thì cũng như những dòng nước trôi, có ai mà níu giữ được. Vậy thì cớ gì mà buồn? Vậy thì cớ gì mà yêu. Vì biết chắc rằng mình đang ôm ảo ảnh trong tay. Chẳng có gì là thật. Vậy không lẽ lúc này em nên đi tu? Như thế là một quyết định quả không bình thường cho một đứa sinh ra trong gia đình thiếu bình thường như mình. Tự dưng thèm nuông chiều bản thân, thèm du lịch, thèm đến những nơi xa lạ để tìm lại những cảm xúc tươi mới. Thèm lắm...
No comments:
Post a Comment