Tình yêu - vốn dĩ là những điều giản dị như thế. Chàng trai vì yêu một hồn ma mà chấp nhận đánh đổi công việc, đánh đổi sự tự do để cứu được thể xác của cô gái, để tin vào những điều cô nói là thật, dù mọi người xung quanh đều cho rằng, thật điên rồ khi anh nghĩ vậy. Vì tình yêu, vì anh tin vào tình yêu.
Cô gái cũng thả cho hồn mình hòa nhập vào tình yêu đó. Vì cô biết mình không còn bao nhiêu ngày để hoàn thành những gì mình muốn. Với cô, mỗi phút giây thực sự quý báu, khi cô được ở bên cạnh người cô yêu thương, cùng ngắm ánh hoàng hôn hay chăm sóc cho nụ hồng ban sớm, cùng chia nhau hương vị cà phê đậm đà trong căn phòng trọ của hai người. Yêu nhau, và chỉ đơn giản là như thế. Giữa họ không còn rào cản nào khác.
Đọc truyện mà cứ sợ kết thúc sẽ xấu xí, sẽ làm cho họ không đến được với nhau, như thế thì tình yêu sẽ rơi vào một vùng hư vô nào đó.
Chỉ là những điều nhẹ nhàng thôi, chàng trai ôm cô từ phía sau, cùng ngắm ánh mặt trời, khi thức dậy vào buổi sáng, họ nhìn nhau và mỉm cười. Dù bên ngoài trời đang mưa bão, nhưng họ biết là mình có nhau và quý trọng từng phút giây, thế là đủ cho tình yêu lớn.
Ước gì, cùng có ai đó yêu mình bằng một tình yêu như thế, một tình yêu mà không đòi hỏi mình có một hình hài nhất định, chỉ là yêu mà thôi, thì dù chỉ có số lượng ngày hạn chế, còn hạnh phúc gấp nhiều lần.
Anh yêu cô và anh nguyện làm mọi điều cho niềm tin vào tình yêu đó, dù cô có là người ngăn cản tình yêu đó, cô sợ sẽ liên lụy cho tương lai của anh. Chính Cô là người mở cánh cửa căn phòng đang lưu giữ cơ thể mình, để viên cảnh sát tìm ra chân tướng, dù chính anh, nhiều lần nghĩ đến việc đóng thuyền và chuyển cái xác của cô đi...
Còn bao nhiêu điều nữa họ nghĩ về nhau? Họ nói với nhau nhiều điều, về những suy nghĩ chung về cuộc sống, có lúc lại gây nhau, nhưng không ai trong 2 người nghĩ rằng mình đang sống cho mình, mà là mình sống cho một người đó.
Hạnh phúc, thật khó để gọi thành tên.
Cảm ơn Nhà văn đã cho mình những xúc cảm như chính mình được yêu thương như thế. Một tình yêu quá nhẹ nhàng và cao thượng, mang cho con người ta niềm tin tuyệt đối vào tình yêu, để biết quý trọng từng giây phút mà mình đang sống, được bước đi trên chính đôi chân của mình và thở bằng hơi thở của mình, và "may mắn là còn có ai đó chạm được vào mình, mà không là hư vô"...
Sài Gòn, ngày 04/12/2008
No comments:
Post a Comment