Giáng Sinh này nhìn thấy mình thật lẻ loi. Nhớ một người da diết. Để rồi cùng người mới lang thang trên con đường xưa. Miệng thì thầm ca hát, để che giấu đi những giọt nước nho nhỏ trong lòng. Con đường với hàng cây hai bên, những đêm nào mình cùng dạo bước. Sao giờ anh cùng người khác song hành? Em giả dối khi nói rằng mình chúc phúc cho anh, nhưng giá mà anh biết em mong anh nhìn thấy em lúc này thế nào. Cô đơn & lẻ loi. Cho đáng đời em. Vì em đã chọn con đường này mà.
Người yêu mới thì cứ phải nhắn tin với những cô gái khác. Em biết làm gì đây? La hét? Chia tay? Xỉ báng? Ôi, em chẳng làm gì được cả. Ngồi và nước mắt lại rơi. Có lẽ nào?
Em biết làm gì để qua những suy nghĩ tiêu cực này?
Em biết làm gì để anh lại thuộc về em?
Muốn gọi điện cho anh. Muốn mình cùng nhau dạo qua những con đường cũ. Muốn lần cuối cùng mình bên nhau....
Nhưng, em chẳng dám gọi. Vì con tim em không cho phép. Sao em lại hèn nhát đến như thế....
Điều ước cho anh.
Nếu cuộc sống này vẫn còn những điều kỳ diệu hiện thực, em ước ao sao mình sẽ không phạm phải những sai lầm mà không bao giờ mình có thể sữa chữa được.
Chẳng biết khi lập gia đình rồi, gia đình nhỏ của anh có hạnh phúc như 2 chúng mình vẫn thường mơ? Anh có còn nhớ, ngày xưa, 2 đứa vẫn thường ngồi đùa về ngày anh cầm hoa cưới sang nhà đón em. Và mọi người quay quần bên chúng ta để chúc phúc? Chúng mình còn nghĩ sẽ mặc áo màu gì, ba mẹ mặc áo gì, làm tóc ra sao, chị nữa, anh nữa...Nhiều lắm...
Nhưng em biết, ước mơ đó bây giờ em gửi vào cô gái khác. Thậm chí cô gái đó còn không biết sự hiện diện của em. Nhưng cô ấy được cái hạnh phúc hơn em là cô ấy có anh. Trái tim anh đẹp hơn bao nhiêu điều gì khác. Có đi qua những sai lầm, mới thấy đâu là thứ quý giá nhất của mình. Dù sao em cũng cảm thấy mang ơn cuộc đời. Bởi, nếu không có vấp ngã, có lẽ chẳng bao giờ em quý những gì mình đang có.
Phật dạy rằng, khi người ta yêu, đâu nhất thiết phải sở hữu người đó. Đó là tình yêu nhỏ bé, hạn hẹp. Hãy để tình yêu hiện hữu trong mọi thứ quanh mình. Để tình yêu được sống cùng các mối quan hệ khác, cùng những điều thật nhỏ bé đến những điều lớn lao hơn. Như thế thì anh đâu có bao giờ đi xa em được, đúng không anh?
Em phải vượt qua những điều đó, phải làm được. Dù là khó khăn. Có ai dễ dàng quên đi kỷ niệm yêu thương, một khi nó trở thành thói quen của mình? Chúng mình đã ngày ngày viết nhật ký cho nhau. Ngày ngày nói chuyện điện thọai. Và ngày ngày nhìn thấy nhau. Cùng vượt qua bao nhiêu chuyện...Để rồi, vì một phút của cuộc đời, em đã chọn hướng khác. Mà nơi đó, không còn anh nữa. Quanh em giờ vẫn là những đồ vật nhỏ bé của anh. Tấm hình, con gấu, dây cột tóc, đèn học, găng tay....Tất cả...Phải rồi anh, anh hiểu em mà, anh hiểu em muốn nói là tất cả mà....
Giờ thấy hối hận. Hối hận chứ không hối tiếc. Bởi điều em sợ nhất là đã đánh mất niềm tin của ai đó. Vậy mà chính em đã làm cho anh - người thương yêu em nhiều nhất, lại đau khổ vì em nhiều nhất.
Hiện tại đã qua đi hết rồi. Anh hãy sống thật hạnh phúc nhé. Và em cũng sẽ cố gắng như vậy. Chỉ biết nói lời cảm ơn đến những gì anh đã làm cho em: Niềm tin - hy vọng - tình yêu - cuộc sống.
Giáng Sinh mới này anh sẽ ấm áp và hạnh phúc với tình yêu mới. Và Giáng Sinh sau anh thuộc về mối quan hệ gia đình. Đã không còn có thể suy nghĩ linh tinh nữa đâu anh nhé. Anh ngày càng xa em và mờ dần. Em cũng không thể níu kéo.
Điều ước Giáng Sinh của em, là mong anh, cô ấy và gia đình luôn có nhiều Sức khỏe, Hạnh phúc và Bình an. Chúa sẽ nghe thấy lời nguyện cầu của em, bởi chúa biết anh là người xứng đáng được những điều giảng dị ấy.
23/12
No comments:
Post a Comment