Thursday, December 25, 2008

Giáng Sinh ngốc nghếch 2.

Chưa khi nào thấy mình khờ dại như thế. Nhậu và khóc trước mặt 2 đứa bạn trai. Để cho chúng thấy là mình yếu đuối như thế nào. Chưa bao giờ xỉn rồi phóng xe bạt mạng, và làm đổ nón để Nhã nhìn thấy và biết là mình say. Chưa bao giờ say, đi vô toilet ói cho đã rồi lên giường nằm tiếp. Người ngầy ngật, bồng bềnh. Chưa bao giờ thấy khóc đã như vậy. Mọi chuyện đã vơi hết trong lòng. Người ta sẽ không ra nữa. Người ta có vợ rồi, là người của gia đình rồi. Rốt lại, thêm một người bước ra khỏi Khu vườn mộng. Vườn mộng giờ chỉ còn mình mình. Nhưng có hề gì, dù sao như Bạn nói "Thôi đừng buồn, đã qua hết rồi, ngày mai sẽ tươi đẹp hơn. Chuyện gì không vui nên quên đi...". Phải rồi, mình có còn là gì của người ta nữa? Lời hứa chỉ đến 1 lần thôi. Sáng nay, người mệt và chân chùng xuống. Lỏng lẽo. Nhưng đi trên đường, làn gió mát mơn mang trên mặt. Thấy yêu cuộc sống. Thấy lòng nhẹ nhàng. Cuối cùng cũng qua đi một cuộc tình. Ngày xưa anh khóc cho em, nay em khóc vì anh, điên cuồng vì anh ngày hôm qua. Chúng mình đã trả cho nhau hết rồi anh nhé. Hãy sống vui vẻ. Em cũng đỡ hơn rồi. Dù đầu còn váng vất. Trên mặt thêm vài vết sẹo hay thâm, không biết vì lý do gì nữa. Thấy mình trưởng thành hơn rồi. Ít ra là không còn ai vương vấn, đau khổ vì mình nữa. Em cũng tự hứa sẽ cố gắng bước đi tiếp con đường mình đã chọn. Cái gì rồi cũng trôi qua.
Chào Anh.

No comments: