Khi Em lặng nghe bài hát xuân, với tiếng trống múa lân vang rộn, lại thấy lòng mình xôn xao lạ kỳ. Đã từng có những thời gian chúng mình cũng cùng nhau đón những mùa xuân như thế. Vậy mà, giờ đây, tất cả những điều đã trở thành một phần trong câu chuyện cổ. Đâu còn mong chờ những ngày xuân đến để mừng ba mẹ, bà và chị? Đâu rồi những sự chuẩn bị cho ngày tết ở 2 ngôi nhà. Cách nhau 15 phút chạy xa mà như gần sát bên. Có gì cũng mang sang chia sẻ.
Em đau lòng khi nhận ra, hình ảnh anh hóa thân trong mọi nẻo đường, mọi suy nghĩ của em. Nhìn đâu cũng thấy kỷ niệm. Dù biết thời gian chúng mình mãi xa nhau đã ngày một gần. Khi đó, Em không được phép nghĩ về anh, bởi anh đã không còn thuộc về em, ngay cả trong miền ký ức. Có điều gì đó nhói đau trong lòng. Chính em, đã vội vàng, hấp tấp để phá vỡ hết những mộng ước của mình.
Còn lại gì đây xung quanh em? Chỉ là những lời xin lỗi. Xin lỗi anh và xin lỗi chính bản thân em. Bởi em đã giết chết chính mình.
Mùa xuân còn lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa Anh ạh.
Nhớ anh và nhớ những gì mình có da diết. Ước gì mình lại tay trong tay như ngày xưa. Thế là cuộc sống sẽ có biết bao kỉ niệm.
Giờ đây, tiếng trống lân chỉ như khắc sâu thêm vào vết thương em mang. Chẳng còn rộn ràng và hạnh phúc nữa.
Em mong mùa xuân đừng đi qua. Em còn biết bao điều quan trọng. Sao em mãi dừng lại nơi đây, khi anh đã sang thuyền khác. Chỉ còn lại mình em, lắng nghe tiếng trống lân, nhạc vang ....mà sao thấy lẻ loi thật nhiều.
No comments:
Post a Comment