Wednesday, December 24, 2008

Giáng Sinh ngốc nghếch.

Tại sao mình cứ phải mặc cảm vì mình đã làm một điều gì đó sai? Thật ra là mình đã làm gì nào? Chẳng gì cả. Chỉ là gặp. Chỉ là gặp chung với đám bạn. Chỉ là nhóm đông người chứ không phải nhóm 2 người. Chỉ là lang thang đâu đó lần cuối cùng trước khi người ta đi lấy vợ. Vậy mà sao mình cứ day dứt không yên. Cảm giác thật nặng nề. Mình đúng là chẳng làm được chuyện gì tàn ác được. Thiệt là khổ.
Một Giáng Sinh lạnh và cô đơn. Không thể hiểu nổi chính mình muốn điều gì. Vì sao lại ra như thế. Lang thang khắp nơi để rồi không dám tìm một chỗ ngồi khóc, vì sợ người ta tưởng mình điên. Cứ lang thang, lang thang trong Giáng Sinh lạnh lùng. Sao mình lại mang nặng mặc cảm là mình đang vay mượn của ai đó thứ tình cảm lạ lùng. Hik. Thật là ngốc nghếch. Sếp mà biết được chắc sếp sẽ không tin là mình có khả năng làm trưởng bộ phận, bởi quản lý phải có một cái đầu lạnh, không phải đầu nóng như thế.
Ôi, ngốc nghếch ngốc nghếch, mi theo ta bao lâu nữa. Ta chán mi lắm rồi, ngốc nghếch ơi, mi hiểu không.
Tất cả những gì diễn ra hôm nay là gì? Có phải là do sự ngốc nghếch của mi mà ra không? Ta oán ghét mi, ngốc ơi. Mi đã đẩy ta đi xa đến thế này.
Mệt mỏi và chán nản. Giáng Sinh là gì chứ, khi trong lòng đầy những phiền muộn. Khi, tất cả trong tay ta đang dần rời xa ta. Làm sao lại thế cơ chứ? Cứ lang thang, vô định....

No comments: