Ngày ngày vẫn viết, vẫn nhớ về một người, và cứ mong cho tình yêu ra đi. Nhưng làm sao có thể quên khi mỗi ngày đều nhắc lại? Em phải quên đi. Bởi đó không còn là tình yêu của em nữa. Người ta đã đổi số rồi. Và người ta cũng đã muốn quên đi. Sao em còn níu kéo? Hạnh phúc đâu phải là thứ em giành giật mà có được? Rồi có một ngày, sẽ có một chàng trai tốt đến với em. Hãy tin ở cuộc đời. Bởi bao điều kì diệu vẫn còn đó. Em hãy tin như vậy.
Cũng may là anh đã khóa máy, nên anh đã không nhận được tin nhắn đau lòng của em. Anh sẽ không cần quan tâm cô gái nhỏ luôn nghĩ về anh mãi nữa. Và như thế hạnh phúc sẽ đến với anh nhanh hơn. Nếu ai có thể dễ dàng quên đi quá khứ, người đó không phải là người từng yêu. Bởi yêu thật rồi mới biết đau khổ thế nào.
Anh đã từng yêu em và anh đã từng đau khổ vì em. Vậy thì giờ đây hãy để cho anh được sống hạnh phúc, em nhé. Chẳng lẽ em muốn anh mãi đợi chờ em trong vô vọng?
Em đã chẳng còn thương anh nữa. Em chỉ như đứa bé, bị giành mất món quà của mình nên khóc thét lên. Em cũng nên như thế. Khóc thét lên. Để rồi sau đó lại vui say với món quà mới. Em đừng quá lo em nhé. Sẽ có món quà riêng dành tặng cho em, nếu em biết mở to mắt, nhìn ra ngoài trời kia.
Hãy hiểu cho anh, và hãy tin vào cảm nhận của chính mình. Quá khứ đã yên ngủ rồi em àh. Em sẽ sống vui vẻ và chúc phúc cho anh chứ?
No comments:
Post a Comment