Đêm qua, Việt Nam chiến thắng AFF Cup. Bàn thắng lịch sử nhất trong vòng hơn 50 năm qua. Mọi người đổ cả ra đường phố. Ai cũng hào hứng và nhảy múa. Bàn thắng quá xúc động. Nhiều người không cầm được cả nước mắt. Bởi giây phút quan trọng này sẽ mãi mãi ở lại trong tim khán giả hâm mộ Việt Nam. Hạnh phúc quá....
Nhớ mùa SEA Games năm nào, hai chúng ta cũng đi ăn mừng bàn thắng. Cũng áo và cờ bay khắp nơi. Cũng len lỏi giữa dòng người, hít khói bụi nhưng vui. Lúc ấy, trong lòng thật nhẹ nhàng, thanh thản. Em chưa bao giờ nghĩ đời sẽ tách đôi hai ta. Và lúc ấy, trong lòng cũng chưa mang nhiều tâm sự. Còn điều gì đó đơn giản và nhẹ nhàng lắm. Hơi ấm ấy bây giờ còn đâu?
AFF Cup năm nay, Em cũng xuống đường, cũng hòa chung dòng người cùng sự nhiệt tình nhiều khi còn hơn những năm trước. Những giọt nước mắt vẫn muốn rơi. Nhưng rơi vì trong lòng mình sao thấy trống trải quá. Có lẽ nó đã bị tổn thương rất nhiều. Rách bươm. Là do Em, chứ không ai khác, đã quyết định chia tay, quyết định quên đi những kỷ niệm, nhưng kỷ niệm nào ngờ vẫn day dẳng không yên. Một ngày nào đó, Em sẽ quên. Có lẽ không phải là lúc này.
Em sẽ không thầm so sánh giờ này anh đang làm gì? Anh có chở cô ấy ra đường để cổ vũ cho đội tuyển? Anh có cùng la hét, cùng reo hò, và nắm tay cô ấy khi Vietnam đoạt chức vô địch?
Em sẽ không tự hỏi quá khứ ngày xưa giờ trôi về nơi nào. Có lẽ đó là câu hỏi làm người ta thấy đau đớn nhất khi chia xa một ai đó. Khi người ta không biết toàn bộ niềm tin, tình yêu ngày xưa đã biến mất hết rồi sao? Nơi chúng đến là nơi nào?
Em sẽ không còn nghĩ nếu chính anh là người chở em ngày hôm nay sẽ thế nào. Bởi chính em cũng đâu còn như ngày xưa. Em cũng đã khác, cớ sao lại mong anh không khác đi.
Đúng rồi, tình yêu cần chữ Nợ Duyên. Chúng mình chỉ mới có Duyên mà không đủ Nợ để đến bên nhau.
Thầm cầu chúc cho Anh mãi hạnh phúc bên tình yêu mới.
29/12/2008
No comments:
Post a Comment