Thế gian này là của Anh. Tình yêu và suy nghĩ này là của Anh.
Ngày xưa đó, Em đã dại khờ đánh mất anh, mất đi những niềm tin của chính bản thân mình. Giờ em ngồi nơi đây, hối tiếc về những gì đã qua. Và tay dần buông lơi khi biết anh sắp vĩnh viễn rời xa em. Dù anh chẳng đi đâu xa khỏi thành phố này....
Nhớ ngày đó, chúng mình yêu nhau tha thiết biết mấy. Bạn bè và gia đình, dù không nói ra, nhưng ai cũng phải ghen tị với tình yêu của mình.
Thế mà vì những lỗi lầm không rõ ràng, chúng mình đã chia xa nhau.
Hôm nay, muốn hẹn anh ra gặp, muốn ôm anh lại một lần nữa, trước khi anh trở thành người đàn ông của người khác. Trước khi những trách nhiệm đổ trút xuống đầu.
Nhưng thôi, để được gì? Níu kéo 1 giờ, 2 giờ nhưng không thể kéo anh khỏi trách nhiệm cả đời. Thà mình trách số phận trêu đùa còn hơn.
Cũng may, anh vẫn còn khỏe mạnh. Vẫn có thể một lúc nào đó em lại được gặp anh, nhìn thấy anh sống trong hạnh phúc. Nhưng thà như thế còn hơn anh phải gặp điều gì đó.
Hãy sống bình an, anh nhé. Tình yêu của em.
Chúc Anh hạnh phúc.
No comments:
Post a Comment