Friday, June 15, 2007

Blog thuong yeu...

Một cảm giác muốn bứt phá. Muốn vươn ra khỏi cái
thế giới
nhỏ bé của riêng mình.
Gang lên thôi, phải gắng lên thôi...

Tuesday, June 12, 2007

Gia? vo...

GIA? VO*`
Gia vờ pọn mình yêu nhau được hok anh? Thế thì em sẽ…

Em sẽ jả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé

Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-jả vờ sợ mất em anh nhé.

Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được hok anh?
Em sẽ jả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: Thôi, hay là anh cõng…
Lên xe bus em làm như bùn ngủ. Biết em jả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.

jả vờ mình yêu nhau anh nhá. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi.

Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai cho anh nhu* the^jả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật

Anh cứ jả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhá, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.
jả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.


Anh hãy jả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định jả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…
jả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay jả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh

Tất cả chỉ jả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật. Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi …

Friday, June 8, 2007

Bai hat

Những bài hát quen thuộc, khi bất ngờ quay trở về ký ức, thấy có điều gì đó thật thân quen. Mà không, quen gì đâu ấy. Cứ như ngày đó, giờ đó, những câu nói đó, trong không gian đó...đã quay trở về. Chỉ có ta ngồi đây là của hiện tại. Ta còn trẻ quá mà. Người ta thường hay nói "Người già sống bằng quá khứ".Hay là ta đã già rồi mà ta không hay? hay từ chối nhận ra rằng thời gian đã từng qua nơi này?...
Sẽ là một cái tội nếu không sống tốt và cố gắng cho những ngày hiện tại. Rồi năm ba năm nữa lại có một người ngồi hối tiếc cho thời gian lúc ta đang ngồi nơi đây. Thế giới này, liệu có điều gì vui mà làm lòng ta chùng chân, làm mình dừng lại lâu thế, những 23 năm...À, có chứ, có mẹ, có sự can đảm của mẹ, có những nhọc nhằn mẹ đã vượt qua để nuôi mình lớn khôn thế này, có mẹ của những ngày nước mắt xa xưa, khi tất cả bỏ mẹ đi, khi tất cả như chống đối lại mẹ, khi mình cũng mang đau đớn thêm cho mẹ khi ra đời...Có cô 6, đã hơn 70 tuổi, với những ngày tháng ẵm mình đi khắp nơi chữa bệnh...Có chị Thanh, với những cách chăm lo rất khác, những câu mắng hay những câu động viên mình vượt qua buồn, khó khăn, bằng một cách rất khác, rất "người lao động" nhưng cũng rất ấm áp và chân thành một cách lạ lùng...Có anh hai, những khi anh la mắng khi mình khóc ré lên giữa đêm khuya, những nắm tiền anh cho không nhiều mà sao nghe mặn đắng môi, vì nó quý biết bao trong những lúc mình đói kém đến thế, cầm tiền mà rưng rưng nước mắt...Có mẹ của Huy những ngày đã cho mình thật nhiều thứ, từ tấm áo lạnh, cái nón, ôi sao mà thân thiết và gần gũi đến như thế. Và nụ cười thật hiền khi nói rằng " Bác từ lâu xem con là con gái của bác. Con cũng phải vậy nhé. Giờ tụi con không còn yêu nhau. Nhưng hãy đến bên Bác khi con có chuyện gì đó, hay khi con thấy mệt mỏi, khi con cần giúp đỡ...Tụi bây không duyên nên đành vậy thôi...Huy nó đã nguôi ngoai rồi, còn con đã nguôi chưa?...". Có huy với một tình yêu chân thành đã mang đến niềm tin cho rằng, "cuộc đời vẫn đẹp sao"...Có Thông đã yêu thương chân thành và hết lòng. Đã vượt qua bao nhiêu sóng gió rồi, có thấy không? Hãy tiếp tục sống để trân trọng những yêu thương mỗi ngày nhé. Dù có thể yêu thương không đến theo một cách thông thường, nhưng hãy biết rằng, mình đã được yêu thương như thế đó....