Friday, October 15, 2010

Chênh chao.

Đã lâu lắm rồi mình không vào blog. Thông tin cũ kỹ. Hình ảnh nhàm chán. Như chính con người mình. Qua khỏi sóng gió này, mình lại đến với ghềnh thác khác. Đôi khi, mình tự hỏi, phải chăng số phận do tính cách quyết định ? Và những gì hôm nay diễn ra là do những gì ta đã hành động, đã chọn ?

Tự mình biết thế nào là cố gắng giết chết đi "giấc mơ" của mình. Nơi giấc mơ đó chứa đựng hình ảnh mình sẽ được hạnh phúc, đủ đầy khi bên người ấy. Mình biết rằng giấc mơ sẽ mãi chỉ là giấc mơ, chẳng thể nào thoát ra để thành hiện thực. Mình chợt ước giá mà thời gian quay lại từ đầu, mình sẽ không để cho lòng mình đi hoang, và bắt gặp nụ cười đó. Một nụ cười không phải dành cho mình.

Mình phải dũng cảm, dũng cảm để bước qua tình yêu này. Dũng cảm để quên đi một người trong khi con tim đang gào thét, lý trí luôn nghĩ về. Dũng cảm để không phá vỡ đi những gì tốt đẹp hiện đang có, giữa mình & người ấy. Giữa người ấy & gia đình. Mình phải trở về đúng vị trí của mình, làm đúng trách nhiệm & bổn phận của mình. Tất cả rồi sẽ trôi qua thôi. Ngày mai trời lại sáng.

Mình tự hỏi, nếu mình dấn thêm một bước, mình chấp thuận đánh đổi tất cả để sống thật với cảm xúc của mình, để biết câu trả lời là gì, thì liệu câu trả lời đó sẽ như thế nào ? Hạnh phúc ? Hay đau khổ ? Hay lạnh nhạt ? Hay phũ phàng ? Điều gì ? Có một ai đó trong chính mình tự hỏi rằng sao không thử ? Mình chỉ có một cuộc đời để đi đến kỳ cùng. Để biết rốt cuộc tình cảm ấy là gì, dù ngọt ngào hay đắng chát ? Dù chỉ để mãi là người thứ 2, là người phía sau, là người không sự thừa nhận....
Còn, nếu mình tiếp tục khép kín câu hỏi này mà không cần lời đáp. Tim mình như nghẹn đi. Vì sao yêu mà không dám nói. Vì sao mình phải cười khi mình đang buồn đến rơi nước mắt. Vì sao ở quá gần mà lại quá xa ?
Giữa hỏi & không hỏi ? Đúng & Sai ? Được & Mất ? Biết bắt đầu từ đâu để nói về mối quan hệ này ? Để quên đi một người không thuộc về mình ? Để hiểu rằng, cuộc sống có những giới hạn của nó và mình không thể vượt qua.

Chỉ mong rằng, sau cơn mua, trời lại sáng. Ngày mai rồi sẽ tới. Mình rồi sẽ dần quên đi câu chuyện của hôm nay. Để mãi mãi nó là kỷ niệm đẹp của mình. Là một giấc mơ chỉ riêng mình nắm giữ. Những ngày, những câu chuyện, những gì đã diễn ra, hãy xem như một giấc mơ mà thực tại không thể nào chạm tay đến hay níu kéo. Tất cả rồi sẽ qua. Cái quan trọng mình cần là .....thời gian......

HCMC, 15/10/2010

Saturday, July 31, 2010

Lặng thầm một tình yêu.

Chiều nay, Em miên man nghĩ về chuyện chúng ta. Trong trái tim em luôn có 2 sự giằng xé, giữa đúng và sai, nên dừng lại hay tiếp tục và mặc kệ tất cả ? Em đã si mê, thần tượng anh như một người Sếp hoàn hảo, chuẩn mực và luôn hỗ trợ phía sau em. Không biết từ khi nào, nghĩ về Anh là nghĩ về sự an toàn, về nụ cười diệu hiền của Anh, giọng nói ấm áp của Anh. Em cũng từng ước một ngày cổ tích có thể thành hiện thực. Để Em có anh và ở bên Anh mãi mãi. Lúc đó chắc trái tim em sẽ rộn ràng, hạnh phúc biết bao. Em nhớ trong ánh đèn vàng bên cửa sổ, em và anh ngồi thật gần, em chỉ nhìn thấy đôi môi anh mỉm cuời nhìn em. Có phải em quá lãng mạng và mộng tưởng. Khi Anh không - sẽ không bao giờ thuộc về em. Anh đã có gia đình. Anh hơn em 20 tuổi. Anh từng trải cuộc đời. Em - có thể chỉ là một lý do nho nhỏ để anh thư giãn sau cuộc sống tất bật và mệt mỏi. Em - cũng không phải điểm dừng chân cuối cùng của anh. Em có thể nghĩ ra những lý do đó. Nhưng Em cũng muốn sống thêm một vài giây phút trong mộng, để được thấy chúng ta đường đường chính chính là của nhau. Nhưng điều đó chỉ có thể diễn ra trong mộng, nơi trí tưởng tượng của em vẽ nên. Em chỉ lớn hơn con anh vài tuổi. Em cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy cháu mình cỡ con anh, nhìn những thiếu niên vui đùa bên bạn bè. Nếu Em xen vào anh thêm nữa, liệu chúng có còn giữ đuợc nụ cuời trong sáng đó ? Hay chúng sẽ thấy bầu trời là màu tím hay xám xịt, và dần mất niềm tin vào cuộc sống như em đã từng ? Dù biết rằng em có cố gắng thêm, anh cũng không rời bỏ gia đình và làm tất cả vì em. Chỉ có điều vết xuớc nhỏ sẽ làm nên giông bão lớn. Anh hãy cho em thêm thời gian nữa. Em sẽ sắp xếp lại cuộc sống và cảm xúc của mình. Em sẽ chôn chặt tình cảm này. Rồi khép mình vào bổn phận làm vợ làm mẹ, ngày qua ngày sống như một nữ tu. Rồi mọi thứ sẽ qua. Em xa anh và anh cũng sẽ quên em. Em biết chắc rằng như thế. Nhưng từng giây phút chúng ta đã chia sẻ với nhau cũng đủ quý giá quá rồi.
Em uớc rằng có một kiếp khác. Chúng ta có thể thành vợ chồng. Để Em được hoàn toàn thuộc về anh một cách đường hoàn.
Chị ah, em xin lỗi vì đã muợn của chị anh ấy một đôi phút thời gian. Em đã thật hạnh phúc, dù điều đó thật nhỏ nhoi. Em sẽ không làm gì để ảnh huởng đến hạnh phúc gia đình chị đâu. Em hứa. Dù lòng em cũng đau quá. Em sẽ nghỉ làm và tìm đến nơi mới. Em sẽ không để lòng mình lang thang nhiều như lần này nữa.

Sunday, March 21, 2010

Rang wo huangxi, Rang wo you....

Từ khi Anh bước đến trong đời, Anh đã mang đến cuộc sống của Em thật nhiều thay đổi. Nghĩ về Anh nhiều hơn. Cảm thấy mình ngốc nghếch với những điều quá đổi bình thường đang diễn ra. Lờ đi việc nhìn vào ánh mắt anh. Và bắt đầu thói quen suy nghĩ vẩn vơ như đang lang thang trên một thảo nguyên mênh mông khi đang nghe anh nói. Có lẽ, Em muốn mình lưu giữ thời gian thật lâu khi bên Anh. Em không biết mình nên làm gì và phải làm gì. Nên ở lại hay nên chạy trốn. Có một nhà thông thái nào xin hãy nói cho em biết. Liệu em có thể trốn khỏi chính trái tim mình ? Thượng đế có nhiều phép nhiệm màu, vậy thì xin người hãy dẫn em buớc qua khỏi vùng tối này, để tất cả 6 người chúng ta không phải chịu đau khổ nữa.
Em hoàn toàn không múôn mình sẽ như thế này. Và cũng hoàn toàn không mong muốn mình dành một ngày dài để nghĩ về anh nhiều đến như thế. Em đã đứng đằng sau anh. Từ lâu, rất lâu, chỉ để thấy tim mình ổn, không thôi thúc suy nghĩ và nhớ về anh. Em biết là mình đã sai khi chen vào cụôc sống của anh. Nhưng giá mà em có thể điều khiển chính con tim em ?
Trứơc Anh, em không hiểu sao mình lại lúng túng, ngớ ngẩn và ngờ nghệch như thế. Đôi lúc em tự hỏi sao mình có thể ngồi im hằng giờ chỉ để "à, ừh, dạ..." và nghe anh nói suốt một buổi như thế ? Em đang nghe anh nói hay em đang nhìn vào đôi mắt & nụ cười của anh ? Em cũng không biết nữa. Em mong thời gian thêm dài hơn.
Một ngày, rồi thêm một ngày, Em lại ước được gặp lại anh. Cho Em xin bỏ qua những luật định xã hội, phạm trù đạo đức, cho em xin xuống 9 tầng địa ngục chỉ để được nghĩ về anh, chỉ được "mơ" về nơi có anh. Rồi một ngày nào đó, nếu căn duyên của em hiền lành, em sẽ vượt qua được những ảo ảnh này về anh. Còn nếu không, em sẽ tiếp tục bước chân vào địa ngục, vì nhớ anh...

Monday, February 22, 2010

Ý nghĩa cuộc sống là gì ?

Tự hỏi "Ý nghĩa của cuộc sống là gì ?". Người ta tồn tại trên đời này vì lẽ gì ? Hay mọi ngừơi đều có một ý nghĩa để sống, còn chính mình chỉ sinh ra - tồn tại để phá vỡ những mối quan hệ của người khác ? Mình từ nhỏ vốn luôn chen vào gia đình người khác như thế. Chưa bao giờ mình thấy ghét mình đến như thế này.
Ảo ngoài một lớp dịu dàng là cả một con rắn độc địa. Đã buông bỏ cả những luật lệ của xã hội, để nghĩ đến một người có gia đình, để ước mong một hạnh phúc nào phải của mình. Phải chăng có luật nhân quả, khi mình hiện diện ở đây ? Có phải rằng càng yêu càng hận ? Yêu một người mà lại ở bên cạnh một người khác ? Rồi có những khi thấy mình quả ngốc nghếch khi đứng trước mặt anh. Dù biết rằng thời gian không thể quay trở lại, và đây là một trong những người mình phải buông tay, chẳng vì ai cả, chỉ vì biết không có con đường đi tới nào dành cho mình. Thấy lòng đau, tấm tức, ấm ức, sợ hãi, nhớ và ngốc quá độ chừng.

Tuesday, February 16, 2010

Rang wo huang xi, Rang wo you....

Trong những ngày đầu năm, khi mọi cảnh vật đều trở nên xinh đẹp, lung linh và hạnh phúc, thì cũng là lúc Em đang ngân nga giai điệu Rang wo huang xi, Rang wo you...Em không rành về tiếng Hoa, Em không rành về mặt chữ, nhưng Em hiểu rằng nó được viết cho những cuộc tình mà sẽ không bao giờ có đoạn kết.
Tình cờ Em được nghe Anh hát bài này, lòng dạ em rối bời, vì em không hiểu anh hát điều gì. Rồi cố tình em hiểu, thì biết được lyric của bài hát. Cảm giác của em kỳ lạ. Khi biết nội dung. Khi biết nó được viết bởi một người đàn ông, người nói với cô gái của Anh ta rằng anh ta nhận ra mình yêu cô gái cũng là lúc cô gái quyết định ra đi, xin hãy cho anh ta thêm thời gian....Em không biết anh có chút cảm giác nào với em như người con trai trong bài hát đó ? Em không biết anh có cần thêm chút ít thời gian từ em ? Những gì anh và em đã nói với nhau, đã cùng "cảm giác", liệu đó có phải chỉ là ảo giác thôi không anh ? Là do em đã tự ngộ nhận tất cả ? Phải chăng anh chỉ xem em như bao nhiêu người khác, như bao nhiêu nhân viên khác. Những câu hỏi han, những lời động viên, và một lần duy nhất anh chở em đi, chỉ 2 chúng ta. Em có thể mơ về nơi đó không hả anh ? Hãy nói cho em biết rằng em nên làm như thế nào ? Chỉ cần nói em biết em nên làm như thế nào ? Em đã tự mình cố quên đi những "giấc mơ" đã diễn ra. Nhưng em cũng chợt nhận ra rằng, nhờ có những mối tình cảm, cảm xúc đó mà em đã sống trọn vẹn, làm mọi việc trọn vẹn hơn, vì em luôn tin rằng có một đôi mắt đang dõi theo mình. Dù đó chỉ là ảo tưởng cũng được, nhưng nó đã khiến em làm mọi việc trở nên có hồn hơn như : viết email cho đối tác, tổ chức tiệc, farewell....Những điều tưởng đơn giản, nhưng nhìn lại em thấy, nếu không có cảm xúc, không nghĩ về anh và không thấy tim mình rộn rã, em đã chẳng làm cho mọi thứ tốt đẹp như vậy. Tốt đẹp theo cách của em.
Vậy thì hãy cứ để em nuôi dưỡng ước mơ một cách âm thầm, để lại làm cho không gian thêm xinh đẹp, thêm xinh. Vì em chưa bao giờ nghĩ cách để kéo anh ra khỏi gia đình, điều quan trọng là như thế, anh nhé.

Tạm biệt 2009. Em đã sống như thế.

Thursday, February 11, 2010

Tiếp tục viết về anh...

Đêm nay, khi giao thừa lấp ló ngoài sân, em lại viết cho anh như một người mộng du. Không thể nào thoát ra được những suy nghĩ về anh. Anh đã hát "Làm Anh yêu, làm Anh đau". Có phải anh hát cho em ? Anh có một chút nào suy nghĩ về em không ?
Em ước được gặp lại anh, được đi uống ca phe với anh, lắng nghe anh nói về câu chuyện cuộc sống. Em có tham lam quá không ? Em có tìm hiểu về luật nhân quả, và em biết mình đang làm sai, sẽ lãnh những hậu quả nặng nề. Tuy nhiên, em hoàn toàn không thể điều khiển được con tim và suy nghĩ của em. Dù rằng, anh thấy đó, em đã cố quên anh và quay về thực tại. Nhưng mỗi lần thấy dòng chữ anh sáng lên, tim em lại một lần loạn nhịp...Giá mà có thuốc quên, em sẽ uống ngay, để quên anh, để không làm anh phải khó xử.

Tuesday, February 9, 2010

Cố vượt qua...

Nào, An ơi, cố gắng lên, vượt qua khỏi đoạn đường tối ngày hôm nay. Nếu không, mãi mãi An sẽ nhận lấy những nỗi bất hạnh nhất trong cuộc đời. Hiểu điều đó không An ?
Mỗi ngày, hãy bớt suy nghĩ về người dó một ít. Dừng lại đi An. Trước khi quá muộn. Dù ta biết cũng đôi lúc khó khăn.
Khi tự mình hỏi, nếu không có người đó lúc này, thì mùa xuân có đến ? Ngày có thú vị hơn ? Những điều nhỏ nhặt cũng dễ cười hơn ? Hay không có người đó thì thế giới này quả thật trở nên tẻ nhạt và buồn chán ? An đếm từng phút giây đợi nghe tiếng bước chân người ấy bước vào, để nghe người nói một câu bâng quơ, để đọc lại hàng chục lần những gì người ấy viết, cười hết ga khi bên người ấy trong những chuyến đi có hàng đống người đi cùng. An tự hỏi mình ngốc thật hay đùa khi những gì người ấy viết quả thật chỉ đơn giản như những người khác, không có gì đặc biệt, không có gì quan tâm hơn nhưng An lại tưởng tượng ra trong mỗi câu chữ đều là "dành riêng cho An".... An ơi, ta cũng hiểu và thương cho trái tim dại khờ của An và ta đồng ý để thời gian dần dần dẫn An ra khỏi bóng đêm ấy. Chỉ cần An đừng chủ động làm gì dại khờ. Chỉ cần An để cho cái đầu suy nghĩ nhưng cái hành động thì đừng thổ lộ ra, và rồi thời gian cũng sẽ mang đi những gi cần thiết phải làm. Hãy cố gắng như thế An nhé. Chỉ cần thế mà thôi.
Ta bỗng dưng thấy thương An sao lại rơi vào tình huống này, với con người ấy, với những feeling không nên có và không nên tồn tại trong cuộc sống này. An sẽ rơi xuống đáy khi An chạm vào người ấy. An biết mà. Rồi một ngày, trái tim của An sẽ không nhảy loạn xạ vì người ấy nữa. Khi An vượt qua được, cũng là lúc tất cả chúng ta đều được hạnh phúc. Một cái gì đó không tan vỡ. Một điều gì đó ở lại vẹn tròn trách nhiệm. Một bếp lửa lại ấm nồng như ban đầu. Chỉ đánh đổi bằng một mẩu trái tim tan vỡ của An tự cố vượt qua. Ánh mặt trời sẽ làm lành vết thương cho An. Hãy đừng ngừng hy vọng nhé An. Và hãy sống chân thành như thế. "Đôi khi ta thật đau đớn khi nhận ra một người ta cảm thấy yêu thương giữa hàng vạn triệu người, để rồi phải buông tay để người ấy đi vì biết mãi mãi người ấy cũng không thuộc về mình và không dành cho mình"....Sẽ qua thôi An, An ơi...

Sunday, January 24, 2010

Dreams of you, for all day....

Ngày mỗi ngày tôi không thể lấy hình ảnh anh ra khỏi tâm trí. Tôi như đang đi vào đường hầm tối và biết nếu có thể thoát ra đựoc, chắc chắn hồn mình cũng rách bươm. Nhưng sao không thể làm khác đi được ? Tôi thử nhiều cách. Nhưng rồi tâm trí lại quay về chỗ cũ. Tôi không muốn làm đau lòng những người thân yêu xung quanh tôi. Và anh cũng vậy. Tôi cũng biết chắc rằng anh chẳng bao giờ đánh đổi một điều gì đó vì tôi. Chỉ đơn giản vì, Anh không dành cho tôi cùng những cảm xúc như tôi đã dành cho anh. Tôi biết. Và điều tôi cầu mong chỉ là một ngày nào đó, tôi có thể quên anh. Người ta nói thời gian có phép nhiệm màu mà. Tôi chỉ hy vọng rằng anh đừng touch tôi, đừng nói gì với tôi. Hãy bỏ mặc để tôi có thể thoát ra. Đây có phải là thử thách hay là trò đùa của số phận ? Tôi không muốn một hình ảnh của mình như ngày hôm nay. Thấy mình xấu xa và tệ hại. Bỉ ổi và vô liêm sỉ. Đôi khi tôi cũng suy nghĩ về vùng trời hạnh phúc mà bỏ lại phía sau hết tất cả. Tôi biết ý nghĩ đó thật độc ác. Nhưng, tôi cứ tự lấy lý do "Tình yêu chân thành là không có tội". Nhưng tôi cũng biết rằng "hạnh phúc không nên xây dựng trên sự đau khổ của người khác". Vậy thì, tại sao lại là tôi trong vai trò thử thách này. Tôi mệt mỏi và cô đơn quá. Cô đơn ngay trong chính bản thân mình. Cơ thể tôi như cũng không chấp nhận chứa một tâm hồn xấu xa đến thế. Tôi cũng không còn biết mình nương tựa vào đâu.
Tôi chỉ thấy nụ cười là thấy bình minh.
Nghe câu chuyện là thấy niềm hạnh phúc lan toả.
Quả thật, tôi điên nên mới như thế.
Tôi sẽ tỉnh giấc....