Wednesday, March 30, 2011

Khi cô đơn em gọi tên ai ?

Khi cô đơn, em biết gọi tên ai, giữa những người đã gặp và lướt qua, những người lưu lại ? Người ta không thể trốn nổi nhớ trong chính tim mình, thế nên, em muốn trốn thiên hạ, em có thể ngồi đây, nghĩ về anh, mà không phải là trách nhiệm, hay không sợ ai biết. Nhớ anh. Vô tình nhìn thấy cặp mắt kính anh đeo. Dáng anh đứng dạy. Cách khoanh tay. Em đã tiếp tục vẽ nên những giấc mơ. Biết bao giờ gặp lại ? Mỗi lần gặp là mỗi lần mình lại đếm cho lần gặp tiếp theo .

Tuesday, March 29, 2011

Nhật ký riêng...

Tôi nhớ một người da diết, và giờ này, chắc người ấy đang ấm áp, hạnh phúc bên gia đình, cùng ăn cơm, cùng xem TV, cùng cười đùa, để lại nỗi nhớ riêng tôi qua một bên. Chỉ khi nào đi công tác, chỉ khi nào lẻ loi, thừa thãi, người ta sẽ nhớ đến tôi. Viết đến đây, bỗng thấy mình trống rỗng. Không hiểu mình tồn tại nơi đây, để làm gì ? Có ý nghĩa gì khi tôi mải miết đi tìm một hình bóng cho riêng mình, hết hình bóng này đến hình bóng khác. Có phải tôi quá tham lam, hay người đàn ông riêng của đời tôi vẫn chưa kịp xuất hiện ?
Tôi cảm thấy mình không thể phụ lòng người đã luôn bên cạnh tôi, nhưng tôi càng cảm thấy bức bối, nhạt nhẽo, muốn thoát ra và muốn "chấm dứt ngay"...Nhưng làm sao tôi mở lời, bởi anh nào có lỗi gì trong chuyện này đâu ? Tôi bỗng muốn "bấm nút biến" ra khỏi cuộc đời người đàn ông ấy, nhưng tâm trí lại không thể quên những cái nắm tay dịu dàng, những khoảng khắc gần nhau thật gần, tôi đã ở trong vòng tay của người ấy. Ánh mắt dịu dàng...Ôi, tôi đang đi trong mộng. Biết làm sao để thoát ra cơn mộng dài ngày này ? Tôi nhớ, quên, giận, vui, lẫn lộn...trong đất trời, biết phải làm sao ? ...
Tôi nhớ một người...