Tuesday, December 29, 2009

Tình yêu là gì ?

Tình yêu có phải là sự tranh giành những gì lẽ ra phải thuộc vè mình ? Có phải là quên đi những hình ảnh về một mái gia đình vừa chợt đến ? Có phải là bỏ qua hình ảnh người ngồi bên cửa đợi ai về ? Có phải là quên rằng mình đang được đón đưa ? Có phải là thể hiện rằng mình nhớ & nghĩ về một người quá nhiều ? Có phải là quên hết đúng sai ?
Dạo này có thói quen đúng giờ & xem những cái tên xuất hiện. Một, hai, ba...thế là yên tâm. Thế là không cần gì nữa hết. À, mà không. Cần thêm nữa những giọng nói, ánh nhìn. Nhưng thôi, đừng đi xa vào con đường đó. Vì biết rằng mình chẳng có lý do gì để chen giữa. Chẳng có lý do nào là hợp lý. Mình đã tìm hiểu thông tin nhìêu nơi, chẳng có nơi nào chấp nhận cái lý do của mình. Và thậm chí, những giấc mơ viễn vông này không nên xuất hiện để gây khó xử cho cả đôi bên.

Mình có gì ? 15 năm bên nhau ? Mình có gì ? Đảm đang chăm sóc gia đình ? Mình có gì ? Sự cam chịu đánh đổi cho một mái ấm hạnh phúc ? Mình có gì ? Vạch máu thịt của mình để tạo thành nhân bản của ngừơi ta ? Mình có gì ? Sự khờ dại & ngốc ngếch. Anyways, cảm ơn môt người đã mang cho mình những giấc mơ và khoảnh khắc thật đẹp. Cảm ơn vì cho mình tin vào những kỳ diệu trong cuộc đời. Và vì niềm tin đó, mình chắc chắn không thể biến người ơn của mình thành kẻ tội đồ của mọi người dèm pha. Không thể . Và đừng bao giờ thử vượt qua tường lửa đó, An ơi. Suy nghĩ này mãi mãi chỉ mình ngươi biết thôi nhé, An ơi.

Tuesday, December 22, 2009

Lọ lem....

Hôm nay lại bắt đầu một ngày đáng nhớ. Người đàn ông này hỏi mình có đi dự sinh nhật A.H không, một cách hết sức bình thường như nghiễm nhiên phải thế. Và Anh tự tay lái xe đưa mình đi ! Hic. Hồi hộp quá. Ngồi ngay cạnh bên đây thôi. Mà chưa khi nào mình dám nhìn sang. Xấu hổ thật. Trước mặt Anh sao mình dở hơi thế không biết. Cứ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc. Ôi, mình đang tỉnh hay mơ. Gần thật gần mà cũng thật xa. Chỉ mơ mộng chút thôi, chứ mình biết rằng mãi mãi mình cũng chỉ là cảm xúc bất chợt (nếu có)mà thôi. Không thể thay thế cả một gia đình....
Đêm, lại tiếp tục mơ. Đúng là ngớ ngẩn quá...hic....

Thursday, December 17, 2009

8 ngày trong mơ.

Ngay khi đặt chân đến sân bay Đào Viên, tôi hoàn toàn để lại phía sau những kỷ niệm tại Việt Nam. Lồng ngực căng ra đón lấy làn hơi lành lạnh từ bên ngoài phả vào. Tôi hồi hộp cực độ khi người bên cạnh tôi đang ở thật gần. Có lẽ Anh đã không biết trái tim tôi đã nhảy Lambada như thế nào. Thậm chí tôi còn không dám nhìn sang khi nói chuyện, ánh mắt chỉ lãng đi đâu đó. Chắc Anh cũng hiểu. Có một tôi quá khờ + ngốc + vẫn hay mơ mộng thế thôi.
Rồi chúng tôi làm thủ tục nhập cảnh. Thành phố ĐB chào đón chúng tôi với cơn mưa phùn nhẹ. Con đường mát mẻ và sạch đẹp. Xe buýt cao ráo và không bật máy lạnh làm tôi sảng khoái quá, không còn bị căn bệnh say xe hành hạ nữa. Mà dù có say cũng không dám, mất mặt chết, anh đang ngồi phía sau...
Xe tiếp tục chạy và cảnh vật hai bên đừơng thật quá đỗi đáng nhớ. Có lẽ vì tôi đang "du lịch" cùng Anh chàng đáng mến ấy. Lòng tôi hân hoan vô cùng và dù cảnh vật có xấu hơn, có tệ hơn, tôi vẫn mong 8 ngày trôi qua chậm thôi, để giấc mơ của tôi đừng vội tắt. Tôi không cần biết có ai.
Về khách sạn, chúng tôi nhận phòng cho Đoàn và làm những thủ tục cần thiết. Tôi học hỏi và làm theo ánh mắt hiền dịu Anh chỉ bảo. Bao ánh mắt đổ dồn khi tôi đi cạnh anh. Chắc họ đang đoán xem tôi là thế nào của Anh ? Có thật đúng vị trí như lời anh giới thiệu ? Đó là đêm đầu tiên tôi xa nhà, ở một đất nước mà mọi người chẳng hiểu tôi muôn gì. Vì tôi nói họ không hiểu và tôi nói họ cũng không hiểu. Nhưng tôi lại thấy ấm áp lạ lùng. Ngày đầu tiên đã trôi qua....
Ngày thứ hai
Lần đầu tiên tôi mặc áo dài, lúng túng và ngờ ngệch. Tất cả mọi thứ Anh đều giúp tôi làm, mà lẽ ra những công việc đó là của tôi. Tôi cảm thấy mình hay cười vu vơ mỗi khi không ai để ý. Tôi cười nhiều hơn....
Ngày thứ ba,
Anh hứa dẫn tôi đi chợ đêm. Lòng tôi rộn ràng. Buổi chiều, tôi & Anh, cùng HDV lên toà tháp 101, nơi đó, tôi đã lưu lại một hình ảnh dễ thương trong ánh chiều về. Ánh mặt trời đang toả khắp nơi. Toả sáng cả trong lòng tôi. Hình ảnh đáng yêu hôm ấy. Tôi mừng vui khôn xiết. Thấy nhớ.....Tối đó đã không đi chợ với Anh. Có lẽ do quá đông người. Có lẽ tôi chỉ là cô ngốc nhỏ. Tự dưng buồn. Nụ cười vụt mất.
Ngày thứ ba,
Hành trình xinh đẹp. Từ ĐB đến ĐT. Con đường đi qua sao mà đẹp đến lạ. Những bài hát. Ánh chiều vàng. Đôi mắt sau cặp kính đen. Những nụ cười. Cái lướt qua. Lòng ngực lại hồi hộp lạ kỳ. Cảnh sắc này thật khó quên. "Đừng chụp với flash, Em sẽ không thấy được gì..." Ui....
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, thứ sáu, thứ bảy....Tôi - chúng tôi thức đến 12g mấy đêm. Trò chuyện như không dứt, trong khi hôm sau chuyến bay là 04h sáng. Tôi mong ngày kéo dài thêm....
Tôi biết, giấc mơ đã còn và mãi còn trong lòng tôi. Giấc mơ đẹp thì không gì cần thiết phải quên đi. Cứ để tôi lang thang trong mơ như thế. Mà Anh cũng chẳng cần chịu trách nhịêm gì với những giấc mơ của tôi.

Cảm ơn ....chuyến đi quá đẹp trong lòng tôi....

Friday, November 27, 2009

Thầm nhớ một người....

Có một ngày, chợt nhận ra mình nhớ & suy nghĩ nhiều về một ngừơi. Mơ mộng về một ngày cùng sánh đôi. Nhìn người mỉm cười. Nghe lời nói dịu dàng. Nhìn thấy ánh mắt cương nghị khi giải quyết những vấn đề khó khăn. Nghe tiếng hát ấm áp. Dù chỉ đôi lần thôi.
Thầm suy nghĩ, đó là cuộc sống, cuộc sống đang trôi đi, và không khéo thì Em sẽ bị cuộc sống xô dạt vào một bờ hoang dại. Nơi đó, sẽ không có trên - dưới, trái - phải, đúng - sai, trắng - đen, buồn - vui...
Em cũng biết, đó chỉ là những suy nghĩ dại khờ. Vì sẽ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ có ai "nhìn thấu" suy nghĩ này. Và giả sử có nhìn thấu, cũng sẽ không "cảm thấu" như em đang cảm. Và nếu có lỡ "cảm thấu" cũng sẽ không bao giờ cùng Em lạc vào bờ hoang dại. Bởi vì Người đang sống trong thế giới của Trên - Dưới, Trái - Phải, Đúng - Sai, Trắng - Đen, Ràng buôc - Yêu Thương...
Em biết. Tất cả đìều đó. Chỉ có điều, xin cho lòng em đi hoang một chút. Để thấy sắc xuân của cuộc sống. Để cảm nhận tình cảm - say đắm làm lòng người ta hân hoan khó tả. Cảm xúc này chỉ mình Em biết thôi. Em chỉ biết viết, như van xin Anh nhìn thấy những gì Em suy nghĩ. Để làm gì nhỉ ? Chẳng làm gì cả. Bởi vì, Anh không thuộc Bờ hoang dại. Những con sóng không thể kéo Anh ra xa.
Nhìn lại mình, Em chẳng xứng đáng là con sóng. Con sóng vĩ đại và xinh đẹp. Em chỉ là con bé đầu bù, tóc rối, hậu đậu...Chỉ có ước mơ Em sáng lên trong đêm, Anh nhìn thấy không ?
Có lẽ Em ngộ nhận, vì thấy Anh hạnh phúc, với đủ đầy hỉ nộ ái ố. Và Em ghen với quãng đường Anh đã đi qua. Phải chi, Anh có thể kể Em nghe nó đã như thế nào. Để Em bù đắp bằng tuổi trẻ của Em. Để đánh đổi bằng những năm tháng dài đã qua. Để tìm thấy điểm dừng giữa hai đường thẳng song song. Bởi vì Em lạc lõng, nên mong anh vừa là chồng, là cha, là anh...
Chỉ là ước mơ.
Em chẳng bao giờ với tới.
Nơi Em đến, người em gặp, lời em nói, chẳng bao giờ...thuộc về Anh.
Chỉ viết cho lòng đỡ hoang hoải.
Hãy cứ hạnh phúc & trách nhịêm Anh nhé. Thế mới là hình ảnh hoàn hảo trong mắt em.
Xin lỗi vì đã để anh làm hình ảnh thần tượng.
Em đã nhìn thấy một hình ảnh đầy đủ về gia đình. Em đã nhìn thấy sự chăm sóc, ràng buộc. Em đã thấy trách nhiệm. Em đã thấy lãng quên. Em đã thấy giả tạo. Em đã nhìn thấy...một phần...cuộc sống...của em...của anh....và sẽ không bao giờ có thể.

Thursday, August 6, 2009

SỰ ĐỜI ĐẦY THÁCH THỨC

Giá mà mình có đôi cánh như chim, bay trên bầu trời, hòa quyện vào không gian, không còn nữa những lo toan trần thế.
Giá mà mình tựa vào cánh chim mẹ, trú trong cơn giông bão cuộc đời, để dừng lại khi mệt mỏi, và nhanh chóng lấy lại năng lượng tiếp tục.
Giá mà, đừng rời xa những giấc mơ trẻ thơ, để tâm hồn non nớt không còn bị đau đớn bởi hiện tại, đau lòng.
Giá mà - tuy nhiên, nếu Giá mà như thế, thì làm sao lớn lên ? Làm sao mạnh mẽ vươn lên cuộc đời ? Làm sao Chim Mẹ sống mãi cùng chim con ? Làm sao thấy bầu trời rộng lớn bao la còn có lúc tươi sáng và lúc âm u ? Làm sao tìm thấy hạnh phúc giữa cuộc đời ?
Vì thế đã phải diễn ra - cuộc sống - đến và đi. Đừng sợ say nắng. hehe

Friday, July 24, 2009

Tiễn Đêm

Đêm qua, sau khi buông điện thoại, Em lả người chìm dần vào giấc ngủ. Suốt cả một ngày dài làm việc quần quật rồi lại đi học. Chẳng có thời gian nào là dành cho riêng mình. Mong có một thời gian để nhìn thấy nắng, thấy khí trời sao cũng thật khó khăn. Cuộc đời chỉ còn lại những ngày ngắn ngủi giam mình trong bốn bức tường trắng.
Có hôm nào tình cờ dừng lại, nhận thấy mình đang già đi nhanh mà bên ngoài thì cuộc sống đang diễn ra thật nhộn nhịp. Chỉ có mình ta dừng lại để học, học.....
Em đã buông điện thoại với Người tình cũ. Chỉ để thấy lòng mình nhẹ nhàng mà hạnh phúc. Rồi lại tiếp tục cuộc sống hiện tại. Không còn day dứt nữa. Những tin nhắn cuối cùng trước đây Em còn giữ lại đọc tới lui vài lần trước khi xóa hẳn. Còn giờ đây, đọc một lần, Em lại không muốn chúng vướng bận mình, nên Em bấm nút "Xóa". Một điều dễ dàng nhưng Em đã không thể làm được như những ngày xưa.
Cảm ơn Anh vì đã ra đi.
Cảm ơn vì những ngày hạnh phúc đã có.
Cảm ơn vì những buồn đau đã từng & đã vượt qua.
Cảm ơn con đường dài, người đã chọn một người khác để đi cùng.
Tất cả, để cho gió...cuốn đi.....

Thursday, July 2, 2009

Thư Gửi Đức Phật !

Thưa Phật và Quán Thế Âm Bồ Tát,

Đêm qua con đã nằm mơ. Một giấc mơ không có ma quỷ, không có kẻ cướp, không có người ác hiếp đáp kẻ yếu. Con đã nằm mơ thấy con được yêu thương và con đang yêu thương ! Tuy nhiên, con cảm thấy rất sợ hãi. Và viết thư này, con ước mong rằng Người sẽ giúp con đi qua những thử thách đáng sợ này.
Con thấy mình đang yêu một người đàn ông thành đạt, đã có gia đình và 2 con. Anh ta có ngôi nhà rất to và tráng lệ. Trong ngôi nhà đó, con đã bước vào và thấy lạc lõng quá. Vì nó thênh thang, mà nhà chỉ có 4 người. Anh ta, Vợ và 2 con nhỏ. Hai đứa trẻ, một đứa bé xíu và một đứa lớn hơn được xíu. Con thấy, mình đã HOÀN TOÀN VÔ TƯ và tự hào khi con lôi kéo được cha của chúng đi với con suốt ngày dài. Ngày hẹn ăn cơm với gia đình, Anh ta cũng bỏ để đi theo con. Con thấy mình hân hoan biết bao khi đi cùng Anh ta và có thể làm Anh ta quên hết gia đình. Quên cả người vợ gầy nhom đứng trước "Tòa nhà" nhìn theo. Quên luôn những đứa trẻ nhem nhuốc đang khóc đòi Anh ta bồng ẵm.
Con lại mơ thấy mình đi qua bao phố phường, bao con đường cùng Anh ta. Lắng nghe lòng rộn ràng khi mình CƯỚP được của người khác một món quà thật đắc giá ! Vì Anh ta sau cùng đã thuộc về Con !

Nhưng, Thưa Đức Phật, khi tỉnh giấc mơ. Con không còn thấy niềm hân hoan ấy nữa. Mà trong lòng trĩu nặng nỗi buồn và sợ hãi. Cảm thấy đáng sợ so với một ngày, có ý nghĩ ấy len lỏi vào giấc mơ con. Một ngày, khi con tranh giành người đàn ông trên tay người khác, với những ràng buộc đã lớn lao...Anh ta đã có gia đình ! Con sợ và con không muốn mình nhận thử thách này của Người. Xin hãy giao cho con thử thách khác. Đổi lại, con có thể giữ cho mình một tâm hồn sáng trong và một trái tim còn nhân hậu. Con biết rằng mình sẽ không đủ sức để vượt qua những cám dỗ của tình cảm. Nhưng với con, đây không phải là tình cảm mà là sự độc ác, nếu như một ai đó cũng làm vậy với con, và con là người vợ ngẩn ngơ đứng nhìn theo chồng nơi cửa, chắc trái tim con sẽ tan nát biết bao. Con hiểu rằng, hạnh phúc đó thiêng liêng đến cỡ nào.
Con biết Người luôn dõi theo và cứu giúp Con trong những lúc con cô đơn, bệnh tật hay khó khăn. Người cho con những thử thách để rồi bao giờ con cũng vượt qua được và con thêm tin tưởng vào cuộc đời hoàn thiện này. Rằng có vay có trả, có nguyên nhân có cội nguồn.

Con, ngồi đây, cầu xin Người lắng nghe lời nguyện cầu của Con. Để hướng dẫn và giúp Con đi qua chông gai, thử thách này. Xin hãy giao cho Con một trọng trách khác !
Con nguyện sống chân thành đến suốt cuộc đời này.
Con của Người.

Friday, June 19, 2009

Cơn mơ.

Đêm. Một cơn mơ trở về. Ngày. Nhớ những gì đã qua.
Thấy mình được mời dự đám cưới. Thấy mình trả lời điện thoại mà không còn chút tình yêu. Thấy tội nghiệp cho người vì không biết có còn tình yêu ? Có còn niềm tin trong cuộc đời này ? Rồi ngày đó cũng sẽ đến thôi. Sẽ phải như thế mà. Và dần tình yêu phải ra đi.

Saturday, June 6, 2009

Lê Hiếu

Nghe những âm thanh du dương của tiếng dương cầm, nghe trái tim mình mềm nhũn. Như có một người lang thang vô định, đi tìm ý nghĩa cuộc sống, tìm tình yêu đã đánh mất ngày hôm qua. Nghe xót xa và não nề.Chỉ một đôi lúc có cảm giác trở lại. Có cảm giác yêu, có cảm giác sợ hãi, cảm giác mong chờ một tiếng xe nào đó.
Đó có lẽ chỉ là những phút giây đưa con ta tự do nghĩ, tự do mong nhớ, sau đó lại quay về với trách nhiệm, ràng buộc. Vì vậy, đừng ràng buộc anh hoài mà mang tội, để cho anh cũng có những phút bước đi và rồi quay trở lại.
Thương - yêu - cảm giác ngày xưa đó. Ai cũng có và hãy hiểu và thông cảm cho nhau.
Tình yêu có cái nghĩa của chính nó.
Anh

Monday, June 1, 2009

Nhật ký ....ngày.,....tháng....năm......

Công việc làm mình thấy áp lực quá. Tất cả những gì cố gắng đều không thể biết được LSQ sẽ quyết thế nào. Nếu như có ai đó nói với mình rằng, cuộc sống không có gì là dễ dàng mà không đánh đổi, thì mình sẽ tin và sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
DL - Hai từ nghe sao nhẹ nhàng đối với những người cần nghỉ ngơi, nhưng lại nặng nề đối với những người tổ chức.
Chán nản, mệt mỏi. Cảm xúc lên xuống. Hỗn tạp. Số khách thay đổi liên tục. Căng thẳng thần kinh quá mức. Muốn bùng phát !
Mệt !

Thursday, May 28, 2009

Lâu đài cát.

Ngày bình yên ơi, đừng cho con tim mình trôi về dĩ vãng nữa.
Hôm nay tết Đoan Ngọ. Nhìn thấy những chiếc bánh gói lá, thấy lòng xốn xang.
Nhớ ngày xưa mình cũng từng như thế. Hạnh phúc rạng ngời.
Giờ đây nỗi buồn là khi con người nhận ra bản ngã của mình, của người.
À thì ra mình cũng tầm thường như bao người. Cũng có hỉ nộ ái ố và nhớ quên.
Nhớ một người - đã từng - rất nhiều. Nhưng giờ đây thì dường như tình yêu đã kéo nhau đi đâu mất hết. Chỉ còn là tình bạn. Là lòng thương cảm. Như thế có thể gọi là may mắn không khi không còn nhớ gì. Không còn vương vấn khi người xưa sắp lấy vợ.
Chỉ là buồn vu vơ, vì nghĩ về khu vườn xưa không còn là VƯỜN MỘNG.
Và khi con người tin rằng rồi thời gian sẽ xóa mờ tất cả những ước mộng, những tình yêu hay hoài bão mà mình từng nghĩ rằng sẽ chẳng thể nào quên.
Nhận ra - con người mình cũng có khi nổi giận. Cũng có những lúc cảm thấy mình đang bị đánh rơi từ lúc nào.
Lâu đài cát mơ hồ - vỡ khi chiều buông !

Monday, March 16, 2009

Cuộc sống vốn dĩ...

Bàn bên cạnh, giọng một cô gái đồng nghiệp đọc quyển sách về cách hướng dẫn yêu thương & quan hệ với chồng để mang lại hạnh phúc gia đình (quyển sách đến từ Nga). Giọng cô cười đùa thật hạnh phúc. Và cô đọc từng câu từng chữ, lấy làm hạnh phúc. Mình thầm ghen tị với điệu cười trong trẻo đó. Đã lâu rồi mình đánh mất nơi nào nụ cười trong trẻo.
Công việc - cố gắng tìm kiếm khách hàng. Cố gắng gửi thư quảng cáo, và chào tour. Nhưng hình như mọi cái không ăn khớp. Mình không đủ khả năng để làm tất cả mọi chuyện này: vừa sale tour, vừa điều hành, vừa quản lý...Tất cả mọi cái trong một. Làm cái đầu mệt mỏi. Cảm thấy muốn buông bỏ tất cả. Thế nhưng, cuộc sống không đơn giản chỉ là "buông bỏ" - hai từ đơn giản đến như vậy.
Rồi mình cũng sẽ đám cưới & làm vợ. Rồi một ngày mình cũng thêm những gánh nặng lên vai. Tìm thấy hạnh phúc thật khó mà giữ được chúng lại càng khó hơn.
Vốn dĩ quay cuồng, vốn dĩ chấp nhận. Nghe âm thanh mà thấy lòng mình hạnh phúc.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Cuộc sống là những chuỗi của sự cố gắng.

Saturday, March 7, 2009

Có nơi cho người ta tìm về.

Những câu chuyện cổ tích bao giờ cũng thuộc về một miền cổ tích. Nơi đó, người ta lưu giữ những giấc mơ về một cuộc sống tươi đẹp. Có hoa lá, có ánh trời.
Hãy giữ giúp tôi, nơi này, những giấc mơ không đầu không cuối. Những giấc mơ đi qua và sót lại. Có những giấc mơ tôi chưa kịp gọi thành tên. Có những giấc mơ dài đằng đẵng, mà tôi thức giấc nhiều lần, vẫn không hết giấc mơ.
Bao nhiêu lần chân lang thang về miền xưa cũ. Thấy mình nhuốm già. Nhuốm màu thời gian. Thấy trái tim không còn vẹn nguyên như ngày nào.

Monday, March 2, 2009

Cỏ Anh Đào.

Dùng tựa đề một bài hát để giúp mình quay trở về những ngày tháng tuổi thơ, khi những giấc mơ không sợ hãi, không lo âu. Như thấy chân mình đang bước êm êm trên "Cỏ Anh Đào", lắng nghe nắng reo vui nhảy múa bên ngoài. Tí tách. Tí tách.
Ngồi nơi đây là một người "đàn bà trong tâm hồn". Thấy mình rách bươm những vết thương. Và cô đơn. Và lạc loài. Và cười nói như mộng du. Cơn mộng dài thật dài.
Nói chuyện mình mà như chuyện ai. Như cổ tích. Như tiểu thuyết. Như giả tưởng. Sao giấc mộng cứ mãi đeo bám theo ta?
Giờ đây không nghĩ được những gì cụ thể. Chỉ biết xung quanh không khí đặc quánh. Thấy mình già nua khủng khiếp. Bao mớ suy nghĩ đan xen.
Mẹ - Anh - Người cũ - Người mới - Công việc - Học tập - Nụ cười - Ngây thơ - Giả dối...Tất cả trôi tuột qua trí óc mà không kịp níu lại chút nào. Thấy mệt mỏi kinh khủng. Mà vẫn cười...thật tươi.

Lại "giá mà".
- Giá mà con có thể ích kỷ tí chút, để lên án Mẹ, để hận mẹ, vì đã sinh con ra đời, vì mang đến cho con những mặc cảm rằng mình không có những quyền cơ bản như bao nhiêu người. Con không muốn phải suy nghĩ rằng con là dòng hai dòng ba.
- Giá mà Em có thể nói với Chị rằng Em ghen tị với Chị. Chị có một gia đình hạnh phúc. Chị có mẹ, có ba, có anh em, có tài sản, có con ngoan hiền. Còn em? Có gì? Ngoài những lo toan của một đứa con gái - già nua chuẩn bị bước vào đời. Cô đơn - lạc loài - Không có mẹ ở bên dạy bảo. Chị đã giành mất mẹ của em. Em đâu còn gì hả Chị? Sao chị lại nhìn Em như thể chúng ta thân thiết với nhau nhiều đến như thế? Em đâu có thấy tình thân ái nào dậy trong lòng Em? Em ghét & ghen với Chị.
- Giá mà công việc sẽ tiến triển mà không cần đánh đổi thời gian dành cho gia đình. Cứ có khách đều đều, để ai cũng vui, ai cũng cười. Rõ điên, ai kinh doanh mà chẳng muốn như thế?
- Giá mà có thời gian đủ để đi học tiếp tiếng Nhật. Viết tiếp những câu chuyện về đất nước Hoa Anh Đào. Những bài học gắng liền với những kỉ niệm êm đềm ngày xưa.
- Giá mà thời gian quay trở lại. Trả mọi thứ về đúng vị trí của Nó. Chẳng phải mình tiếc tình đầu, tình cuối. Mà vì thấy sao trong lòng lại đầy ăm ắp với những kỉ niệm mà không làm sao vứt bỏ dọc hành trình. Cứ mãi mang theo.
- Giá mà giấc mơ của mình không còn ám ảnh nào. Chỉ là sự thanh thản, nhẹ nhàng, bắt đầu cho một điều gì đó mới mẻ.
- Giá mà những cơn mưa không gợi nhắc kỉ niệm. Những màu sắc đỏ chói mắt của người Hoa. Những chiếc lá màu xanh. Bông hoa vàng. Ánh nắng chói chang. Mùi huơng trầm. Ngày tết đoan ngọ. Giáng Sinh. Bàn tay thô ráp. Âm thanh điện thoại mỗi đêm....
Ray rứt. Day dứt. Lạc loài. Hoài cổ.

Tuesday, February 24, 2009

Bơ vơ

Cái tên tiêu đề bỗng nhanh chóng đến trong giây phút mình nghĩ viết về một điều gì đó liên quan đến mẹ. Bởi giờ đây, tự dưng thấy mình lạc loài. Tự dưng lại có thêm 2 người Anh & 2 người Chị. Có những "người lạ" bắt đầu san sẻ tình cảm với mẹ của mình. Nên buồn hay nên vui?
Nhớ mẹ & mong một lần lại được nằm trong vòng tay mẹ. Nhưng bây giờ, tay mẹ không còn đủ rộng để chứa đựng thêm mình. Mẹ còn dành tình yêu cho các anh chị khác. Bởi trong suy nghĩ của mình, mẹ là của riêng nhưng thực sự đã không còn được vậy. Tự dưng thấy cơ thể mình rút lại thật nhỏ bé, để lánh đi ánh nhìn và sự dò xét của bao người.
Phải hòa nhập với mọi người. Phải làm một cô em gái út bé nhỏ sau 25 năm sống một mình & mù tịt về history của Mẹ & Ba? Nếu không, sự thoải mái của mình sẽ đánh đổi bằng sự day dứt của Mẹ?
Phải làm thế nào đây khi cùng một lúc biết thêm quá nhiều điều về người mẹ kính yêu - thần tượng của cuộc đời mình? Người đàn bà can trường & dũng cảm? Hay người mẹ của 4 đứa con nhỏ dại, và cũng có những lầm lỗi với người đàn ông lạ lùng, để rồi hoài thai mình trong sự khinh bỉ của bao người xung quanh? Nịt bụng, lầm lũi, yên lặng,không cải chính...Tất cả những từ ngữ cứ xoáy sâu vào hồn mình. cùng một lúc.
Người đàn ông của "gia đình lớn" của mẹ đã quay về, đã cầu xin mẹ tha thứ cho những lỗi lầm đã qua và mong muốn là phân nửa còn lại của cuộc đời sau này của mẹ. Biết nói thế nào đây, nếu như thế sẽ ghép thành một vòng tròn quá hoàn hảo: 2 vợ chồng & 4 đứa con. Vậy thì còn chỗ nào cho con? Vòng tròn thể hiện sự hoàn hảo mà. Con thấy thương Mẹ, thương Ba, thương cho thân mình. Sự lạc loài làm người ta thấy khó chịu.
Chẳng biết phải đi con đường nào. Và mỗi khi con lạc đường như thế, lại thấy muốn nói "Giá như", giá như con đừng được sinh ra trên đời, thì cuộc đời mẹ có lẽ đã khác. Và con cũng sẽ không phải cố chọn lựa cho mình một vòng tròn gia đình hoàn hảo. Con đang lạc đường !

Tuesday, January 20, 2009

Màu Anh

Viết – Cho một người không còn đọc được những gì mình viết ! Cho một người không còn lưu giữ những hình ảnh ngày xưa. Và viết, để cho mình chấp nhận thực tại – quên đi dần quá khứ.
Nhìn những cành đào tươi thắm bày đầy ngoài đường. Hay những chậu cúc vàng lấp lóa khắp nơi. Biết mùa xuân đang về trên từng góc phố. Biết cánh tay ai đã từng ấm áp khi xuân sang, cùng trên chiếc xe tung tăng khắp nơi, bao lì xì đỏ thắm trong túi. Niềm kiêu hãnh trong mắt nhìn.

Không hiểu sao, hình ảnh anh đã hóa thành màu sắc. Những mảng màu rực rỡ. Rực rỡ đến đau cả mắt. Khi yêu thương. Người ta không hay để ý xem người mình yêu có màu gì. Khi chia tay, người ta ngồi đếm từng mảng mảng màu.
Vàng của hoa cúc rạng ngời khắp phố phường, ngày tết.
Hồng của cành đào tươi thắm khi xuân về
Xanh của những táng lá hai bên đường khi chở nhau đi, ban trưa.

Hay, Anh đã quyện vào những mùi, những màu trong máu thịt . Mỗi khi nghe mùi hương trầm nhà ai thoảng qua, tự dưng thấy trong lòng rưng rức nhớ. Mỗi khi đi chùa cầu nguyện, lại nhớ bàn tay thô ráp từng nắm tay mình bước đi tránh những đám đông. Cái xiết tay khi gió lạnh tràn về. Lúc này, biết là mình cũng còn thương nhiều lắm. Không cần lý giải là thương như thế nào. Chỉ cần biết là đang còn thương. Thuơng anh nhiều lắm. Vất vả cho anh khi đã rời xa tình yêu, một mình chống chọi. Nhưng hạnh phúc sau cùng đã dành cho những ai biết quý giá. Rồi sẽ trở lại bình thường. Khi cơn giông đi qua. Khi em đếm từng phút giây của đêm anh động phòng. Trong cơn mơ…Không còn có Em. Vẫn đang nghĩ thươgn anh, lúc này.


Tình yêu ngày hôm qua tuy đẹp, thế nhưng, nó đã không thực sự tạo nên duyên nợ giữa 2 người. Vậy thì hãy viết, để mà biết tình cảm của mình hiện giờ vẫn còn dành cho người ấy. Nhưng đến một ngày, nó cũng sẽ ra đi. Làm sao có thể giữ mãi hình ảnh một người khi trong lòng người ta cố quên? Chính mình là người chia tay trước. Nhưng lại là người đứng lại phía sau, nhìn người ta hạnh phúc. Quá khứ đã trở thành kỉ niệm. Kỉ niệm khó khăn khi gọi thành tên. Anh sẽ mặc bộ quần áo Chú Rể, sánh bước bên Cô dâu nhỏ xinh đẹp của Anh. Và để lại sau lưng kia, những câu chuyện không đầu, không cuối. Một mối tình nhỏ như bao nhiêu mối tình trên thế gian này. Thế giới quả là nhỏ bé và rộng lớn, khi hai người tìm thấy nhau và lại mãi mãi đánh mất nhau.

Chúc Anh hạnh phúc, Anh nhé. Cuộc đời này như hư ảo. Tình yêu là hiện tại, nhưng chỉ 1 phút giây thôi, nó sẽ nhanh chóng trở thành quá khứ. Hãy trân trọng từng phút giây. Em – sẽ không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của Anh.

Sunday, January 18, 2009

23 Tháng Chạp - Đưa ông Táo về Trời.

Ông sẽ kể cho mọi người trên Thiên Đình nghe những câu chuyện của Hạ giới.
Câu chuyện rằng, còn nhiều lắm những người cùng khổ dưới trần gian, xin Ông Trời hãy thương tình mà ban cho những con người nghèo khó ấy chút ánh sáng của niềm tin, lạc quan, rằng "khổ tận cam lai". Dẫu biết rằng cuộc đời là sự luân hồi, có vay có trả. Và chuyện của ngày hôm nay là cái quả của nhân từ trước. Thế nhưng, sao thấy trong lòng vẫn buồn quá, bởi cảnh đời sao mà khốn khó đến thế.
Câu chuyện rằng, cô gái đã tìm được tình yêu nhưng lại vô tình đánh rơi nó. Để bây giờ, khi mùa xuân sang, cái lạnh dần se se trên da thịt, cô lại nhớ một người. Bởi biết rằng anh đang cùng vợ sắp cưới, chuẩn bị cho một cái tết nhộn nhịp sang mùa. Cô muốn mong Thượng Đế mang đến cho Anh và gia đình anh sự sung túc, hạnh phúc, và đặc biệt, sức khỏe cho tất cả mọi người thân trong gia đình Anh.
Câu chuyện rằng, Gia đình cô cảm ơn Thượng Đế vì đã cho mọi người trong gia đình Cô sống hạnh phúc bên nhau trong một năm qua. Và cô uớc mong những tháng ngày của nhiều, rất nhiều năm sắp tới, mọi người vẫn bên nhau hạnh phúc như thế. Cầu cho mọi người trong gia đình sức khỏe, bình an, và luôn còn chuẩn bị cơm mỗi sáng trao tay cho cô...
Câu chuyện rằng, Cô mong ước mẹ sẽ về và sống chung cùng Cô. Cô sợ mẹ ở xa cô và rồi một ngày mẹ bỏ cô đi. Vì thế, cô mong mẹ về, càng sớm càng tốt. Sự xa cách làm cho cô sợ hãi. Cô ước mong năm mới đến, mẹ cô sẽ có thật nhiều, thật nhiều sức khỏe, và không còn phải lo nghĩ nhiều cho cô như trước. Cô muốn mẹ ở nhà và vui chơi, thư giãn, đi du lịch cho thoải mái.
Câu chuyện rằng, Cô mong cho Ba sẽ hạnh phúc bên gia đình của ba. Không cắn đắng, không gây nhau nữa. Và Ba sẽ có nhiều sức khỏe khi năm mới sang.
Câu chuyện rằng, Cô mong Anh và Cô sẽ vượt qua được những chông gai của cuộc sống. Anh sẽ có nhiều, thật nhiều sức khỏe. Anh sẽ tìm được một công việc ổn định, để anh không còn phải lo lắng nhiều nữa. Anh sẽ tìm thấy được vị trí đất tốt, để mua nhà, an cư và 2 người sẽ mãi hạnh phúc. Cô trân trọng giây phút bên Anh.

23/12/2008 AL

Friday, January 16, 2009

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui 2


Đêm nay thật hạnh phúc. Mọi người đã trình diễn thật hay, thật đặc sắc. Nhìn trong mắt ai cũng thấy đầy tự hào. Tiếng vỗ tay vang dậy. Cuối cùng mọi người đã làm thật tốt. Rất tốt. Có thể chương trình chưa đặc sắc, chưa hoàn hảo như các diễn viên, ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng nhiệt huyết trong mỗi người đều đầy ắp. Mọi người đã làm hết sức, chơi hết mình. Thấy hạnh phúc quá. Mặc dù mình đã không trực tiếp đứng trên sân khấu cùng mọi người, nhưng mình cảm nhận như chính mình đang trình diễn những câu chuyện, những bài hát đó. Hồi hộp kinh khủng. Hạnh phúc quá khi được san sẻ cùng nhau. Cảm ơn mọi người vì đã làm thật tốt. Cảm ơn Mrs.Kathy, Little Kathy, Kelly, Sammi, Anna, Alys, Christina, Bob, Hai, Phuong, Thuy, Loi, My... đã mang đến cho mọi người những giây phút của sự cố gắng, đoàn kết, và hết lòng vì tổ chức. Chúc mọi người một năm mới nhiều sức khỏe và tràn đầy niềm vui - hạnh phúc.

16/01/2009

Tuesday, January 13, 2009

Đi tìm niềm vui ....

Đi tìm niềm vui sống. Vô tình nhặt được nỗi buồn ai đã đánh rơi. Nhặt lên. Mang theo. Thấy nặng nề, nhưng không làm sao gỡ nó ra được. Đành vác lên và mang theo. Chỉ thầm cầu mong đến một lúc nào đó, nỗi buồn sẽ hóa thành khói - sương, bay đi mất. Dù trăm năm - ngàn năm, cũng đợi.
Tự dưng thấy mình đánh mất nụ cười và niềm tin đã quá lâu. Có ai thấy mình làm rơi nơi nào, xin chuyển trả lại, suốt đời nguyện mang ơn.
Tự tin - mạnh mẽ mà làm gì, khi bên trong như con suối không ngừng gào thét, chực muốn bục vỡ ra, tràn lan lên tất cả? Tự tin là gì khi thấy chính mình nhòe nhoẹt, hư ảo. Nỗi buồn nuốt ngược vào tim? Có ai thấy tôi không?
Có những điều nhìn thấy, nhưng tự ru mình, như câu chuyện của ai, không phải của mình. Như ru rằng phản bội, dối trá là một mặt phía kia của hạnh phúc, và chung thủy. Bởi không có phản bội, sao biết ý nghĩa của sự thủy chung?
Hãy thả lỏng. Đừng trói buộc. Cuộc đời sẽ nhẹ nhàng hơn nếu ta không đặt cho nhau những định mức, những yêu cầu đạt được. Hay chính ta, cũng hãy biết tha thứ, yêu thương mình nhiều hơn một tí.

Một ngày, tôi làm quen với sự phản bội.
Thấy hình hài của chúng không đến nỗi đáng ghê.
Chỉ là mặt khác, của hạnh phúc, của thủy chung.
Ai mà không có những đức tính ấy.

Hãy thả lỏng tay, để mọi việc đến và đi nhẹ nhàng.
Có được gì khi mình níu kéo, chỉ làm mệt mỏi, ưu phiền
Chính mình - chính người - hạnh phúc - lợi ích điều chi.
Xuân qua - thu đến, bốn mùa. Cớ gì cố chấp?

Chỉ một chữ - "Đời".

13/01/09

Ghi dấu hạnh phúc - Hành trình tìm lại niềm vui cuộc sống 1

Chiều nay, tôi nhìn thấy nắng vàng lung linh bên ngoài cửa văn phòng. Từng giọt nắng như những đàn chim, nhấp nháy bên ngoài. Ánh lên trong nắng là những tia nắng vàng xuyên qua khe cửa. Bên ngoài kia, tiếng âm thanh đang làm đường. Cuộc sống đang diễn ra. Những ngày tết Kỷ Sửu sắp đến. Nhà nhà chuẩn bị sắm tết. Phố phường rộn ràng vui. Con đường Nguyễn Huệ đang được chuẩn bị kỹ lưỡng, để dành cho những ngày xuân nắng hanh vàng.
Anh bạn chung lớp mời cafe vào tối thứ 6 - Hẹn lại anh thứ 4. Đã lâu rồi không chuyện trò với người lạ như chính bản thân mình. Đã lâu rồi giấu thật sâu kín con người mình mà không cho nó ra ánh sáng. Sẽ qua những ngày buồn, những ngày khó khăn. Kỷ niệm rồi cũng đến một lúc phải ra đi.
Cố gắng làm việc, cố gắng sống tốt. Rồi một ngày nào đó, hạnh phúc thực sự sẽ gõ cửa đến tìm.

Wednesday, January 7, 2009

Nhật ký...Ngày....tháng...năm.....

Tự dưng thấy buồn quá Anh. Em đang đếm từng phút trôi qua. Đang sử dụng thời gian của công ty vì mục đích cá nhân. Em tìm cách trải qua từng giây, từng phút. Em mệt mỏi quá. Sống - làm việc - học tập - gặp gỡ. Mà sao mục đích nào em cũng thấy mình chẳng làm tốt.
Sống - Em đã làm khác quá. Em không sống thật với chính mình. Em thấy điều người khác cư xử không đúng, em im lặng. Em thấy mình cư xử không đúng, em im lặng. Em cười nếu nụ cười đó làm người khác thấy thoải mái. Em khóc khi thấy người khác hạnh phúc. Em sống và đếm cuộc sống qua hình hài của người khác.
Làm việc - Em ra trường, cố chứng tỏ tài năng và khả năng ngoại ngữ của mình. Để rồi leo lên được chức TBP. Thế nhưng, liệu nó có phải thực sự là vị trí dành cho em không? Em có làm tốt không? Người ta có đang lợi dụng em không? Em thấy hoang mang. Không biết mình thích gì, muốn gì.
Học tập - Em học DL và ra trường lại học ĐHKT, VB2 ngành TCDN. Em không biết mình đang làm cái gì, đang làm với mục đích là gì? Chẳng bằng 4 năm học vừa qua coi như phung phí, khi em học một ngành hoàn toàn khác hẳn ở trường?
Gặp gỡ - Có những ngày em mệt mỏi kinh khủng. Dù mệt mỏi do chẳng làm gì. Và trong giờ làm việc, em muốn chạy về nhà ngay. Ngủ một giấc thật lâu, để khỏi phải suy nghĩ, khỏi phải đắn đo xem nên làm thế nào, làm gì, gặp ai. Vậy mà, sau giờ làm. Em lại chạy đi chơi với bạn. Lại nói nói cười cười mà như đánh mất chính em. Có lẽ em cần gặp BS Tâm lý.
Ngày - Em thấy bản thân mình dần mờ nhạt. Và cái việc đơn giản nhất là sống như chính mình muốn, Em lại ngay cả cũng không làm được. Thật quá sức khó khăn.

Friday, January 2, 2009

Đêm qua.

Em đang đánh đổi những ngày tháng tuổi xuân của mình bằng những giọt nước mắt, bằng những chai bia, bằng những trận nôn mửa hay bằng những vết mụn đỏ khắp người. Thậm chí Em đã nghĩ đến việc mình sẽ bị bệnh về bao tử rất nặng, bởi đau bao tử mà còn uống rượu bia. Em cứ nghĩ Noel đi qua rồi thì Em cũng đã quên Anh, và bắt đầu lại. Nhưng sao mỗi lần say, Em đều khóc. Có phải là em còn yêu anh nhiều? Hay đơn giản Em đang làm trầm trọng hóa mọi vấn đề?
Tự thấy mình khờ quá. Em đã khóc vì Anh rất nhiều rồi. Và bây giờ, dù em có khóc, hay có chết, anh cũng chẳng thể chạy đến. Bởi bên Anh là một cô gái khác. Cô gái đó là vợ anh. Và anh có trách nhiệm với gia đình. Em phải quên anh đi thôi. Và những lời anh nói, có chăng chỉ là phù phiếm. Bởi nếu yêu em thật lòng, hẳn anh đã không nhanh chóng cưới người khác, không ở chung nhà trước khi cưới như thế. Đó là chuyện quá lớn với sức chịu đựng của em. Những tinh anh, những tình yêu của chúng ta, đã không còn sáng trong như xưa nữa mà đã hoen ố trong những lần anh ôm người con gái khác trong tay.
Đã qua hết rồi những yêu thương mặn nồng thưở xa xưa. Cái tình yêu đó đôi khi nó quá giống trẻ con. Chỉ yêu và chia sẻ. Không đòi hỏi, không cầu toàn, không thể xác với cái gọi là tình yêu.
Em đang sống ở đâu? Hiện tại hay thiên đường? Khi ôm ấp trong mình những suy nghĩ quá tuyệt đối? Thế giới này nằm ở đâu đây?