Thursday, January 20, 2011

Love Paradise...

Em nhớ Anh. Lúc Anh nói rằng, chúng ta hãy cùng nhau trải qua những xúc cảm này, em vừa lo sợ, vừa hạnh phúc, vừa nồng nhiệt. Những ngày hạnh phúc, em tin sẽ bắt đầu...Nhưng Anh đi, em nhớ da diết, dù chỉ cần chạm tay thôi, sẽ nghe giọng anh nói. Nhưng em không muốn, không muốn bắt đầu, để rồi có lúc sẽ kết thúc. "Bạo phát bạo tàn". Em tin, Anh là người sâu sắc, cẩn trọng..Sẽ không phải là những cơn say nắng, không phải vì thế, mà anh đánh đổi, phải không anh ? Em muốn quên anh, càng quên càng nhớ, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh - nụ cười của anh. Nhưng em biết, điều đó cũng giống như những giọt ban mai, chạm tay vào sẽ tan mất, vĩnh viễn. Em sẽ không thể giữ anh lại cho riêng em. Nhưng em không quan tâm, lúc này đây, em muốn mình sẽ cháy hết con tim, vì anh mà trầm luân....

Sunday, January 16, 2011

Mãi giấu giấc mơ...

Có một giấc mơ như thế, và tôi đã giấu kín. Tình yêu dành cho một người của gia đình. Một người chưa từng ru tôi bằng những lời diệu nhẹ. Một người không hẹn hò ngày tình yêu đơm hoa. Một người nói với tôi, chúng tôi nên chia sẻ nhau niềm vui. Người mà đã không biết rằng, tôi cũng có giấc mơ, giấc mơ một gia đình hạnh phúc...
Vì tôi tham lam, khi tôi đã có bên cạnh một tình yêu mà tôi vội vàng chối bỏ. Tôi thấy khía cạnh khác trong suy nghĩ của mình, nơi sức chịu đựng của tôi là "có giới hạn". Tôi thèm cảm giác nắm tay người đàn ông của mình đến dự tiệc cưới, để thấy rằng, tôi cũng có hạnh phúc, như cô dâu - chú rể hôm nay....
Tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời, với một mối tình 6 năm bên cạnh và sắp phải nói tạm biệt, với những thói quen hằng ngày, những chờ đợi lặp đi lặp lại, những nổi cô đơn thầm kín ngày qua ngày. Tôi lại thấy cảm giác ội lỗi xen lẫn hồ hởi, hoài nghi xen lẫn hạnh phúc khi tôi tìm thấy người đàn ông của cuộc đời, nhưng tiếc rằng anh ấy không thể - và không hứa đi cùng tôi suốt cuộc đời. Tôi ước giá mà mình đơn giản thôi, không mộng mị và biết hài lòng với những gì mình có. Thế mới là hạnh phúc...Tôi như ngây dại, đọc đi đọc lại tin nhắn giản đơn hàng trăm lần và cười, ấm áp, một đôi phút cho mình đi hoang...Tôi không muốn nghĩ tiếp, khi xung quanh lại trở về...người phụ nữ ấy, những đứa trẻ ấy, hoang hoải...
Tôi tin, rằng quyết định hôm nay có thể sẽ làm tôi đau đớn, nhưng phải trưởng thành, để biết điều gì đang chờ mình, còn hơn cứ nhìn tình yêu trôi đi và tháng ngày lê the kéo nhau đến. Nếu phải hối tiếc, tôi cũng sẽ làm. Bởi tôi muốn biết, tình yêu dành cho tôi đang ở nơi nào...Rồi ngày nắng sẽ đến...

Wednesday, January 12, 2011

P.S I love you !

Nhớ Anh nhiều lắm Anh biết không. Đã thật nhiều lần cầm máy lên, muốn nhắn một tin "Anh đang làm gì..." chỉ để dòng chữ của Anh lại hiện lên, biết rằng, Anh cũng đang nghĩ về Em. Nhưng, cuối cùng em cũng cố gắng vượt qua cảm giác của mình, để không viết, không nhắn và để anh ...không phải bận tâm hay lo lắng. Muốn anh biết rằng, lúc này đây nghĩ về anh, là vô điều kiện, không cần màng đến điều gì khác, trừ tình yêu của anh...
Nào có ai đồng ý chấp thuận cho tình yêu này ? Chỉ mình em mang, chỉ mình em nhớ. Anh và em quả thật quá cách xa: tuổi tác, gia đình, con cái, công việc, thế hệ...Giá mà có một người nào đó có thể bên cạnh em và nói "Tình yêu mà, nào ai có thể phán xét đúng hay sai khi yêu một người...". Nhưng em biết sẽ chẳng có ai, chỉ em và anh. Chỉ mình hiểu rằng, tim mình đang loạn nhịp. Đi ngoài đường mà mọi thứ như vô hình, không thấy ai, chỉ cảm nghĩ về anh...loạn nhịp...loạn nhịp....
Giá mà thời gian quay trở lại, em sẽ "phòng bị" để tim không nhanh chóng chấp nhận hình ảnh của anh mà không có sự phòng hờ nào. Em nhớ hơi ấm của anh. Nhớ quay quắt. Nhớ buổi sáng, buổi trưa, hay buổi chiều, em đã nhìn thấy anh...Có ai cho em một không gian nhỏ để thở, để không phải trốn chạy cảm giác của chính mình...Nhớ quá, biết làm sao đây....

Sunday, January 9, 2011

Nơi cơn mơ, em đã chạm vào anh...

Anh àh, thực sự nhớ Anh quá. Em đã cảm thấy vui thế nào khi Anh nói, chúng ta hãy cùng trải qua cảm giác "là người xấu", bỏ hết những chuẩn mực, hình ảnh tốt đẹp mà chúng ta đã tạo dựng trong thời gian qua, hãy quý yêu cuộc sống ngắn ngủi này. Để những giây phút ta bên nhau, chia sẽ niềm vui cho nhau sẽ là những điều tuyệt vời nhất. Em cảm thấy mình như đứa trẻ, hạnh phúc lắm. Bởi vì cuối cùng cũng hiểu lòng anh, những gì anh suy nghĩ, anh dành cho em, nhớ đến em và đã từng "yêu" em...
Em cũng giống như anh, muốn đi tiếp con đường đang mở ra trước mặt. Em sẽ lại được ôm anh vào lòng thật chặt, lặng nghe hương thoảng nhẹ, và mình thật gần nhau...Em nhớ lắm, từng chi tiết, và thực sự, em mong lại được như thế, để tin rằng em có thể chạm tay vào giấc mơ - niềm hạnh phúc.
Nhưng rồi, em nhận ra rằng, tất cả những gì chúng ta có hoặc sẽ có, đều được dựng xây trên nỗi đau của những người khác, dù họ biết - hay không biết, chúng ta cũng đều đang làm tổn thương những người hết mực yêu thương mình.
Chị - đã hy sinh cho anh bao nhiêu năm qua. Em cũng mong mình làm được như vậy. Sẽ yêu anh, chăm sóc anh và gia đình, sẽ là hậu phương an toàn cho anh như chị. Sẽ bỏ lại tất cả phía sau. Nhưng em lại không may mắn khi đến chậm những 20 năm trôi qua. Để rồi, giờ đây, nếu đến bên anh, sẽ mãi chỉ là người giành anh từ người khác, sẽ chẳng thể cùng anh vượt qua bao nẻo đường, chia sẻ những khó khăn ngày ấy. Chẳng bao giờ em có thể, bởi em không thể quay ngược thời gian. Vì thế, tình yêu của em chẳng có gì vững chải, em chẳng mang lại được gì cho anh...Nếu để so sánh và chọn lựa giữa em và chị, Anh chắc chắn sẽ biết chọn điều gì cho mình, đúng không anh. Em nghĩ mà cay đắng, nhưng nếu em là anh, em cũng vẫn sẽ như thế. Em sẽ mãi là một cơn say nắng của anh, để mang đến niềm vui, trải nghiệm mới, nhưng mãi không thể nào là "tri kỷ"...Lòng em nhói đau, khi em phải cố quên đi tình yêu này....
Người yêu của em - anh ấy cũng đã trọn vẹn và hết lòng với cuộc tình này. Sao em còn gặp anh để rồi suy nghĩ mãi không thoát ra được. Tự thấy hổ thẹn chính mình...
Em sẽ cố quên anh, sẽ trả anh về bình thản với gia đình, và em tin rằng, anh một ngày sẽ nhận ra cơn nắng rồi sẽ đi qua, đông giá lại đến, và anh cần có gia đình hơn em....Nhớ anh nhiều quá.....

Saturday, January 1, 2011

O mot minh khong co don, nho mot nguoi moi co don...

Phai, o mot minh khong co don, nho mot nguoi moi cam thay co don...Boi vi, cu mai nghi ve nguoi do truoc minh, vui niem vui cua nguoi do truoc minh, lo au khi nguoi do co suy nghi, cung truoc ban than minh, cho nen cam giac co don moi xuat hien....Nhung loi noi, nhung hanh dong cua ngay hom qua, duong nhu da troi ve noi nao xa lam. Moi mot ngay troi qua, minh lai co gang them mot ngay de khong nghi, khong nho, khong doi cho va uoc ao dieu ky tich xay ra...Minh dang dan "cai nghien", noi nghien cua nguoi roi vao mot chuyen tinh khong bao gio co doan ket.
Mot lan, minh tung muon thu cam giac, den tan cung voi nhau, de hieu dang sau dieu sau lang nhat cua nguoi do la gi ? Va nhung nam thang cuoc doi nay, co bao nhieu lan, cuoc song se cho ta co hoi den voi nhau mot lan hay nhieu hon the ? De roi, dim sau trong tim, mot ngay nao do, chung co tim ve va bung no ? Tat ca nhung quay cuong nay, chi minh minh hay biet nguoi ta co cung suy nghi nhu the ? Phai, hay giup em vuot qua duoc cau chuyen nay.Hay giam bot dien, bot dai, bot di nhung dau kho cho nhieu nguoi, cho ca em. Em khong muon mai lam nguoi dung im trong bong toi nhu anh tung noi. Em cung muon moi nguoi biet rang la anh da yeu em, chan thanh khong tinh toan. Em khong muon vi tai san, vi cua cai gi do de roi em phai dung sau, giau tinh yeu nay vao goc toi. Anh biet ma, khi co tinh yeu, nguoi ta muon het len cho ca the gioi biet, cau chuyen cua minh. Mot cau chuyen ma em thay that chua xot khi chi minh em ve nen chung...Gia ma, anh dung buoc vao cuoc doi em...