Tuesday, April 24, 2007

Nhật ký ngày...

Đêm qua đi, một ngày cũng qua đi. Yêu và tìm những điều thật mong manh trong cuộc sống. vào một trang web tìm bài thơ đã 1 lần đọc và để lại suy nghĩ về nó. Có tất cả 15 trang, không biết tựa bài thơ, tìm đến trang 14 mà không hề có bài nào như thế, định bỏ cuộc, nhưng, hãy thử như một trò chơi, xem đi đến cuối đường thì sẽ như thế nào, vậy mà tìm thấy. Trong lòng thanh thản quá. Trong cuộc đời, bao nhiêu lần sẽ tìm được những điều đã một lần bỏ lỡ, một lần đánh mất như thế? Bao nhiêu lần để tình yêu trôi qua tay?...Xin hãy tha thứ cho em, hãy để kỷ niệm xưa ngủ thật yên nhé, kỷ niệm ngày xưa...Ngày mình ngây thơ, yêu như chưa bao giờ yêu, tin như chưa bao giờ tin và rồi đánh mất như chưa bao giờ đánh mất...Một chiều nào đó đi về trên con đường xưa, cảnh cũ mà người nay đâu rồi, thay thế một hình ảnh khác, cả người ngồi trên xe cũng đã khác...Ở một nơi nào đó, tình yêu xưa cứ nhức nhói trong tim, hỏi vì sao ước mơ không thành?Coca và Pepsi đã đi về đâu?các con nhớ không?...Xin lỗi tất cả, và xin lỗi đã không để tình yêu trưởng thành trong đời... Một ngày, em lỡ...

Saturday, April 14, 2007

Thuong anh...

Ngày 14/04/2007.
Hôm nay anh đi tour Tiền Giang. Rồi còn bao nhiêu ngày nữa mà anh đi xa? Anh mệt mỏi, căng thẳng và bị khách mắng. Em thương anh nhưng em nào có thể làm được gì? Sáng mai anh lại đi Vũng Tàu. Anh đang mệt mỏi thế cơ mà? "Mệt mỏi"-không chỉ là mệt mà còn tủi hờn, phận HDV, xa nhà, xa gia đình, chưa có danh vọng... Em biết tự ái của anh cũng cao,và anh cũng không quen xởi lởi giả tạo. Vậy mà, cái nghề này hình như không phù hợp với anh và cả với. Em đã có lỗi khi muốn trả anh lại với Hằng. Em trả anh lại hay em đang không tự tin?Em sợ mình không thể làm cho anh hạnh phúc như anh đã với Hằng?Em đã làm gì?Chỉ là yêu anh.Điều đó làm sao có lỗi hả anh?Em làm sao bắt con tim em đừng đi lạc hướng khi em nhìn thấy anh lần đầu nơi bàn học?Em yêu anh và chỉ có anh mà thôi.Em đã sai khi không nhìn thấy những giọt nước mắt anh buồn vì em,Em đã không nhìn thấy những suy nghĩ của anh đã dành trọn cho em từừ lâu rồi,Em đã không nhận ra rằng mình không phải thánh thần để nhường tình yêu lại cho Hằng mà tim mình không đau nhói, Em đã không nhận ra rằng anh quan trọng trong tim em như thế nào...Thông ơi, hãy gắng lên. Anh không được gục ngã hay không được bệnh đâu. Anh không được ra đi. Không được để em lại một mình...Em sẽ không thể ổn nếu em không có anh!

Monday, April 9, 2007

Buổi tối trên đường Trần Hưng Đạo...

Mãi lo đọc Blog cuả người khác mà quên hẳn cái Blog tôi nghiệp cuả mình. Xin lỗi mày nhé Blog.
Blog ơi, ta phải làm sao đây để tất cả đều được hạnh phúc?hay chỉ chọn một trong hai được hạnh phúc? Tại sao ta lại chen vào hạnh phúc cuả người khác hả Blog? Ta đáng ghét quá phải không?Mi nói đi...Ta nhớ ngày xưa, ta hiền lành và ngây thơ bao nhiêu. Giờ đây ta lại cảm thấy cuộc sống không hề vui như ngày bé thơ, ta luôn mong làm người lớn.. Giờ thì biết như thế nào là làm đau người khác và làm đau mình...Ta có lúc nghĩ rằng, phải chi...Thông còn nghĩ đến Hằng và tình yêu xưa, thì ta sẽ ra đi mà không giành lấy cuả Hằng. Mất mát 1 món đồ chơi còn đau mấy ngày, huống chi là một tình yêu cuả ngày xưa.ta nào muốn như thế...Chưa bao giờ gặp mặt, nhưng sao ta lại phải suy nghĩ nhiều về chuyện cuả Hằng như thế này? Số phận cuả ta là sẽ không được hạnh phúc mãi mãi. Nên việc Thông ra đi cũng sẽ như nỗi đau thêm chồng chất.. Còn Hằng, làm sao bước qua khi vẫn còn yêu...

Saturday, April 7, 2007

Sự chấp nối rời rạc...

Ngày...
Mình đã thay đổi quá nhiều rồi. Lớn lên, thế giới cũng lớn theo và nỗi đau cũng lớn theo...Những mất mát, hạnh phúc, nỗi đau, nụ cười, nước mắt cứ đan xen nhau.. Có ai đó đã nói rằng, sao ánh mắt mình nhìn bao giờ cũng buồn?Và giật mình chợt nhận ra, hình như là thật.Vậy mà đó giờ chưa bao giờ để ý đến điều đó.
Ngày...
Tr nói đang ở tiệm Thái's để may áo cưới cho vợ chú, Tr gặp "Mẹ" và chị Ngân, Tr nói mọi người nhắc đến mình rất nhiều và "Mẹ" nói "Định ra trường lo cho hai đứa nhưng không hiểu tại sao...?"."Mẹ"- trong cuộc đời mình sẽ gọi bao nhiêu lần như thế? Thóang một bóng mây của ngày xưa..
Ngày...
Bước vào tiệm NET, tự dưng nghe phía sau lưng, giọng hình như từ Nghệ An, lòng bồi, cũng thương "Mẹ" ở Nghệ An, đã hy sinh cả cuộc đời cho 4 người con trai. Con chọn như thế nào thì "Mẹ" đều ủng hộ con...Không biết bao giờ "con" lại ra Vinh?
Ngày...
"Mẹ" đang ở một nơi xa con hơn 200 cây số. "Mẹ" có biết con gái đang hoang mang như thế nào và cần có "Mẹ" như thế nào không? Nếu có "Mẹ" ở đây, con sẽ sà ngay vào lòng mẹ mà khóc mất. Con mệt mỏi và cô đơn bao nhiêu. Con đã thật cố gắng để vượt qua, nhưng sao khó lắm mẹ à.Con không muốn làm mẹ lo lắng và buồn vì con, nhưng con sắp không chịu nổi nữa mẹ à.Chẳng ai biết bí mật này của con đâu. Con sẽ vẫn tươi cười mãi đến khi nào có thể...
Ngày...
Cướp đi hạnh phúc của người khác để rồi chính mình cũng thấy đau khổ không kém gì. Nhìn thấy tâm sự của người ta, lại thương cho chính mình. Muốn viết một điều gì đó để an ủi, vươn lên, an ủi như an ủi chính mình, nhưng lại không được đâu, mình không có quyền như thế, hay thậm chí mình không được làm thêm điều gì nữa...
Ngày...
Gắng lên đi Annie, rồi sẽ ổn, rồi sẽ qua đi. Hãy can đảm lên nhìn thẳng vào hiện tại.Hãy chiến đấu với số phận đến giây phút sau cùng và hãy mỉm cười...

Friday, April 6, 2007

Một ngày qua đi...

Đêm trôi qua,những nhớ nhung mong chờ cũng xếp lại đi ngủ. Giờ đây, mỗi người ở một nơi, đang nghĩ gì, đang mong chờ điều gì? Mình như kẻ đứng giữa, nhận những bí mật của người này nhưng lại không để cho người kia biết. Có nỗi buồn nào đi ngang qua đây khi nhìn thấy nỗi buồn, giọt nước mắt hay nỗi mong chờ của những người xung quanh...Khi nào thì chúng tôi mới được hạnh phúc? Liệu đìêu đó có quá xa vời hay không? Nhìn thấy những điều như thế...Tha thứ cho tôi...