Saturday, April 14, 2007

Thuong anh...

Ngày 14/04/2007.
Hôm nay anh đi tour Tiền Giang. Rồi còn bao nhiêu ngày nữa mà anh đi xa? Anh mệt mỏi, căng thẳng và bị khách mắng. Em thương anh nhưng em nào có thể làm được gì? Sáng mai anh lại đi Vũng Tàu. Anh đang mệt mỏi thế cơ mà? "Mệt mỏi"-không chỉ là mệt mà còn tủi hờn, phận HDV, xa nhà, xa gia đình, chưa có danh vọng... Em biết tự ái của anh cũng cao,và anh cũng không quen xởi lởi giả tạo. Vậy mà, cái nghề này hình như không phù hợp với anh và cả với. Em đã có lỗi khi muốn trả anh lại với Hằng. Em trả anh lại hay em đang không tự tin?Em sợ mình không thể làm cho anh hạnh phúc như anh đã với Hằng?Em đã làm gì?Chỉ là yêu anh.Điều đó làm sao có lỗi hả anh?Em làm sao bắt con tim em đừng đi lạc hướng khi em nhìn thấy anh lần đầu nơi bàn học?Em yêu anh và chỉ có anh mà thôi.Em đã sai khi không nhìn thấy những giọt nước mắt anh buồn vì em,Em đã không nhìn thấy những suy nghĩ của anh đã dành trọn cho em từừ lâu rồi,Em đã không nhận ra rằng mình không phải thánh thần để nhường tình yêu lại cho Hằng mà tim mình không đau nhói, Em đã không nhận ra rằng anh quan trọng trong tim em như thế nào...Thông ơi, hãy gắng lên. Anh không được gục ngã hay không được bệnh đâu. Anh không được ra đi. Không được để em lại một mình...Em sẽ không thể ổn nếu em không có anh!

No comments: