Saturday, April 7, 2007

Sự chấp nối rời rạc...

Ngày...
Mình đã thay đổi quá nhiều rồi. Lớn lên, thế giới cũng lớn theo và nỗi đau cũng lớn theo...Những mất mát, hạnh phúc, nỗi đau, nụ cười, nước mắt cứ đan xen nhau.. Có ai đó đã nói rằng, sao ánh mắt mình nhìn bao giờ cũng buồn?Và giật mình chợt nhận ra, hình như là thật.Vậy mà đó giờ chưa bao giờ để ý đến điều đó.
Ngày...
Tr nói đang ở tiệm Thái's để may áo cưới cho vợ chú, Tr gặp "Mẹ" và chị Ngân, Tr nói mọi người nhắc đến mình rất nhiều và "Mẹ" nói "Định ra trường lo cho hai đứa nhưng không hiểu tại sao...?"."Mẹ"- trong cuộc đời mình sẽ gọi bao nhiêu lần như thế? Thóang một bóng mây của ngày xưa..
Ngày...
Bước vào tiệm NET, tự dưng nghe phía sau lưng, giọng hình như từ Nghệ An, lòng bồi, cũng thương "Mẹ" ở Nghệ An, đã hy sinh cả cuộc đời cho 4 người con trai. Con chọn như thế nào thì "Mẹ" đều ủng hộ con...Không biết bao giờ "con" lại ra Vinh?
Ngày...
"Mẹ" đang ở một nơi xa con hơn 200 cây số. "Mẹ" có biết con gái đang hoang mang như thế nào và cần có "Mẹ" như thế nào không? Nếu có "Mẹ" ở đây, con sẽ sà ngay vào lòng mẹ mà khóc mất. Con mệt mỏi và cô đơn bao nhiêu. Con đã thật cố gắng để vượt qua, nhưng sao khó lắm mẹ à.Con không muốn làm mẹ lo lắng và buồn vì con, nhưng con sắp không chịu nổi nữa mẹ à.Chẳng ai biết bí mật này của con đâu. Con sẽ vẫn tươi cười mãi đến khi nào có thể...
Ngày...
Cướp đi hạnh phúc của người khác để rồi chính mình cũng thấy đau khổ không kém gì. Nhìn thấy tâm sự của người ta, lại thương cho chính mình. Muốn viết một điều gì đó để an ủi, vươn lên, an ủi như an ủi chính mình, nhưng lại không được đâu, mình không có quyền như thế, hay thậm chí mình không được làm thêm điều gì nữa...
Ngày...
Gắng lên đi Annie, rồi sẽ ổn, rồi sẽ qua đi. Hãy can đảm lên nhìn thẳng vào hiện tại.Hãy chiến đấu với số phận đến giây phút sau cùng và hãy mỉm cười...

No comments: