Saturday, November 26, 2011

Ký Ức....

Có những ký ức tưởng chừng quên hết, bỗng hiện về nguyên vẹn ở trong tim...

Ngày tháng này, em mãi nghĩ về anh và nhận ra, một phần nào ký ức ngày xưa, em dần quên hết. Những user, pw cá nhân, em cũng phải ngập ngừng trước khi enter..Thoáng chút lo lắng, có khi nào, một ngày em chẳng còn nhớ ra mình là ai, và tình yêu nào đã thoáng qua, em dần quên hết ? Khi đó mọi việc sẽ như thế nào ? Hạnh phúc hoan hỉ khi cuối cùng điều ước em hằng mơ "quên hết những gì đã có" lại khiến bao nhiêu gánh nặng đổ lên vai mẹ em ?

Em đã nhớ anh rất nhiều, và đã làm nhiều điều rồ dại hơn bao giờ. Nhắn tin cho anh, hỏi han anh, và ...tìm cách đến gần bên anh, dẫu biết rằng, tất cả điều này là sai lầm lớn nhất đời em, bởi anh thuộc về một nơi khác. Em biết...Em biết...Và em cũng không thể dừng lại, khi con tim đã điều khiển mọi hành động của em. Giá mà, em chỉ sống bằng lý trí, chắc chắn em sẽ dừng lại đúng vạch, như khi người ta dừng đèn đỏ cho một cuộc tình. Vậy mà em không thể làm được. Lỗi của em là biết sai vẫn dấn về phía trước. Mọi tiêu chuẩn sai đúng em biết, vẫn phạm vào. Em chỉ ước vọng một điều mọi người thấu hiểu: Em chỉ đánh đổi chính cuộc đời của mình, cuộc đời duy nhất mà em có..

Hạnh phúc thường chỉ thoáng qua trong phút chốc. Và ngẫm lại giây phút gặp anh, bên anh, em vẫn thấy lòng ấm áp - nhẹ nhàng. Anh có bao giờ cảm nghĩ về những gì đã qua, lại mang đến sự nồng ấm trong hiện tại ? Mọi thứ rõ ràng như chưa bao giờ gần hơn thế, như em gần anh, quên hết thế gian...Em chắc chắn sẽ trầm luân, em chắc chắn sẽ thua cuộc và nhận trăm ngàn khổ ải. Nhưng lại không thể cản trái tim mình thôi nghĩ về anh, có lẽ, nó đã không hoàn toàn thuộc về, để em điều khiển nữa.

Xin tha lỗi cho người sai lầm trong cuộc đời này - chính em.

Em nhớ anh và hôn anh, K...

Wednesday, October 26, 2011

SMS 4

Hôm nay lại nhớ anh rất nhiều. Anh đã mặc chiếc áo em tặng. Em bỗng thấy lòng mình ấm áp. Ít ra em cũng "ở bên" anh một ít, giữ ấm cho anh, theo anh đi khắp nơi...
Đã trôi qua rồi thời gian bên nhau vui vẻ. Em sẽ không bao giờ có thể trở lại những ngày xưa đó. Dù em biết rằng lỗi lầm vẫn còn đó, nhưng em vẫn thấy rưng rức yêu thương, bởi vì nó có tội tình gì, chỉ là một tình yêu - tình cảm muộn, em dành cho anh...
Em nhớ anh da diết. Giá mà anh nhắn tin cho em, nói với em như bao ngày xưa. Đêm nào, sáng nào cũng có thể nghe tiếng "ding dong" quen thuộc, lại bồi hồi...Em không thể như ngày xưa...
Em có lỗi với tất cả mọi người vì không ai biết em đang nghĩ gì. Và em cũng có lỗi với chính mình, bởi em cũng đã "lờ đi" tiếng rên rỉ đến tội nghiệp, yếu ớt đến tội nghiệp của con tim, bảo rằng...nó đã quá mệt mỏi, kiệt sức khi vừa phải trốn tránh như không có gì, lại vừa nhớ anh, nhớ da diết...Nhớ bờ môi tròn đầy của anh, nhớ bàn tay thô ráp, nhớ hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh và nhớ những phút giây mình gọi là hạnh phúc. Em sao có thể quên ? Và em sao có thể lừa dối chính mình mãi mãi ? Bên ngoài còn bao nụ cười, nhưng em bỗng thấy trong tim đã vụt tắt từ lâu...

Sunday, October 16, 2011

SMS 2...

Anh về đến SGN chưa ? Sáng nay trời mưa lất phất, không biết đoạn đường trên taxi về nhà, anh có nghĩ về em và lời hứa cf sáng..? Càng gần đến ngày...., em lại càng thấy bấn loạn, sợ hãi và mệt mỏi. Vì nỗi nhớ anh đang xen với những suy nghĩ kia..Khi nào thì em mới có thể quên anh, và bắt đầu lại cuộc sống của mình. Em muốn biết, anh sẽ vui, hay buồn khi như thế ? Em có phải chỉ thoáng chốc nhẹ như cơn gió đi qua ?
Em ước gì hai ta cùng đến một nơi nào đó hoang sơ, yên bình. Để em trọn vẹn trong tay anh như lần đầu tiên mình gặp nhau tại Cosmo. Giờ xem lại hình, dù chỉ là hình ảnh chụp bâng quơ, em lại thấy nhớ anh da diết. What's our number ? ...Em nhớ anh nhiều lắm, K....

Ước gì mãi được bên anh...

Tuesday, October 11, 2011

SMS ....

Anh đến nơi chưa ? Thời tiết có lạnh lắm không ? Không hiểu vì sao lại nhớ anh quay quắt. Nhớ đến dại khờ, anh biết không?...Sáng nay, nhìn thấy anh, gần lắm, em với tay có thể chạm vào, nhưng hóa ra quá xa, em không còn là em ...Ngày hôm qua như mới đây. Dù là lỗi lầm, lạc đường, em vẫn muốn có nơi quay về, tìm lại vòng tay ấm nồng đó. Phút giây hạnh phúc, nghiền ngẫm không rời. Lòng rộn ràng, tay ôm chặt, muốn giữ, lại trôi xa...Em đang lang thang nơi đâu? Không có anh bên cạnh, em rã rời bước đi. Không còn biết tình yêu là gì ? Nồng say là gì ? Thấp thoáng hình ảnh một người thật gần, thật rõ ràng rồi phút chốc biến mất..Vì sao em lại lang thang một mình nơi đây, anh nào có hiểu...Để anh mãi được vẹn toàn, em sẽ chọn ra đi. Dù rằng, hồn em đã chẳng còn nguyên vẹn. Muốn bật khóc vì ngày hôm qua. Nhớ anh da diết. Thế nhưng, mãi không còn vòng tay..Anh yêu, anh nơi nao ? Em da diết gọi anh, anh có nghe. Sao lại để mình em ngụp lặn giữa mênh mông biển nhớ nhung này. Tốt hơn nên hóa điên...
Taipei 11/10/2011...

"Anh ah, Anh ngủ chưa ? Em nhớ anh nhiều lắm. Anh đã hứa sẽ yêu thương và bên em. Nhưng rồi, anh lại chọn cho mình lối khác. Vì sao,em yêu anh, lại phải quên anh. Em không thể thoát khỏi những cảm giác ngày xưa, anh có biết không..Anh đã quá nồng nàn...Em muốn hóa điên, anh có hiểu không ? Anh thật đáng ghét khi để em một mình nơi đây Thời gian đã qua, giá mà chỉ là giấc mộng.Em rất nhớ anh..." Send !!!!

Sunday, May 22, 2011

Phải làm sao để quên anh ?....

Giờ này, Anh đang làm gì ? Cùng với gia đình ăn cơm, hạnh phúc ? Em nơi này, một mình nghĩ về anh, một mình vượt qua cảm giác thắt nghẹn trong trái tim. Anh mang trái tim của một cơn gió, chẳng thể níu kéo anh, dù rất muốn. Nỗi nhớ quá mênh mông và cồn cào. Em bỗng ghét những ngày cuối tuần, không có anh, như thế này...Anh đang nơi đâu ?
Khi anh đi, tay em đang nắm, anh buông khi thấy người. Khi ôm em, xuất hiện người lạ, mình lại rời nhau. Xếp hàng cũng chẳng thể chung, bởi anh đã quá nổi tiếng. Giá mà em chưa từng biết anh, thì những cảm giác này sẽ chẳng bao giờ đến.
Em đã sai khi nghĩ rằng, chúng ta cứ vui những ngày tháng ngắn ngủi, rồi sẽ quên mau. Mà nào có quên được, những lời anh nói, những cái ôm ấm nồng, hay những nụ hôn nhẹ nhàng. Hãy chỉ cho em làm sao để quên ? Em bỗng muốn khóc, vì nhớ anh quá, mà sức em có hạn, làm sao níu kéo anh ra khỏi gia đình. Em muốn nói rằng, em cũng có thể làm tốt vai trò người mẹ, người vợ. Sẽ sinh cho anh những đứa con, sẽ chăm sóc anh chu đáo. Vậy mà, làm sao em mở miệng nói ra, khi chúng ta gần nhau quá mà xa cũng thật nhiều. Biết thế nào ngày mai kia.
15May, Anh đón em tại Recept Desk, gửi hành lý và cùng đi dạo, ăn tối. Anh nắm tay em thật chặt...Cảm giác nhớ nhung, hồi hộp cực độ đã vây kín lấy em...Lần đầu, ôm anh trong tay, ấm áp và tràn ngập cảm xúc yêu thương. Chắc là anh cảm nhận được..
16May, Đi Peace Peak, và khảo sát. Luôn bên cạnh, yêu thương, lo lắng. Thích cảm giác, hơi ấm của anh sau lưng mình...Buổi chiều, về nghỉ ngơi. Bên cạnh. Nắm tay. Ôm chặt. Đêm về, ấm áp, hạnh phúc.
17May, Trả phòng, khảo sát. Buổi tối. Ăn tối & đi dạo...Em nhớ anh quá...
18May, Em nhớ Anh, bên anh, vẫn nhớ anh...Đi Ladies Market, ngồi nghỉ bên đường, nói với nhau biết bao điều..
19May, Nhớ da diết, phải rời xa để trở về thực tại...
Em làm sao để quên một người ấm áp, hạnh phúc và hiểu em đến như thế ? Anh có thể ở bên em không ? ....Anh đang nơi nào...

Saturday, May 21, 2011

Quên...

Nhìn những tấm ảnh chụp chung gia đình, nụ cười luôn trên môi, em biết rằng chẳng có chỗ nào chừa cho mình. Bởi vì khoảng trống đó đã được lấp đầy. Em đã đến rất muộn, đành quay về mà không mang theo được gì...Với Anh, Em nhớ da diết và muốn chạy ngay đến bên. Những gì chúng ta đã trải qua, những cảm giác hạnh phúc, hay ấm áp...đang dày xéo em lúc này. Em ước giá mình có thể vượt qua con sóng nổi nhớ cơ hồ nhấn chìm em trong lúc này. Em xem đi, xem lại hình ảnh gia đình anh. Tự hỏi, Em có thể yêu anh mà không màng đến tất cả những điều này không ? Tự hỏi, em và anh có kết quả tình yêu nào không ? Tự hỏi, em cần điều vĩnh cửu hay trong thoáng chốc ? 5 ngày trôi qua, ngắn ngủi, nhanh chóng. Tim em lại thêm nhiều vết cứa dọc ngang kể từ ngày hôm ấy. Cái ngày hạnh phúc ngập tràn cũng là lúc trái tim muốn vỡ òa khi nghĩ đến ngày mai...Tất cả vẫn còn đây, còn anh thì không biết bao giờ gặp lại. "Anh giờ ra sao, rất vui hay đang buồn, có khi nào anh nhớ đến em...????" . Để thấy ánh bình minh... Nếu tình cờ anh với em gặp mặt, nhìn nhau ta biết vui hay buồn ?

Thursday, May 5, 2011

Tin nhắn

Nhắn
Rồi lại xóa
Nhắn tiếp
Lại xóa
Gần 10 tin nhắn...
Chỉ để nói 1 câu, "mai anh đúng giờ..."
Sao mà thấy mình ...tội thế này. Như giết chết cảm xúc chính mình, khi yêu một người, lại phải giấu kín. Ghét. Muốn hỏi, vì sao anh bước vào cuộc đời em ? Ghét. Nước mắt muốn tuôn rơi, anh biết chăng ?

Một ngày đáng chán..

Hôm nay, nhận đt của Thầy giáo, hic hic. Bị mắng cũng..khá te tua. Chán như con gián, thiệt là chán. Cuối cùng cũng không còn ai ở bên, trêu ghẹo, tán tỉnh nữa rồi. Đáng đời mi chưa...
Nhưng hãy để mình cảm nhận thế nào là nỗi đau, cô đơn và sự mất mát. Hiểu thế nào để biết quý những gì cuộc sống đã mang lại

Goodbye dear....

Sunday, May 1, 2011

Tuyết rơi mùa hè...

"Mùa hè ấy, thì làm gì có tuyết. Trong đời mình, Anh sao thể có em..."
Em đã từng ước mơ, có thể gặp được anh sớm hơn...
Cảm ơn anh, vì cuối cùng, vẫn giúp cho giấc mơ yêu thương của em thành hiện thực, dù em biết điều đó chỉ diễn ra trong một quãng ngắn ngủi của cuộc đời. Vẫn cho em những rung động đầu đời, khi trong tay anh, khi chạm vào anh, ấm áp và hạnh phúc. Em đã hạnh phúc, cái giây phút được ôm anh thật chặt mà không hết một vòng tay, được tựa vào vai anh, được rụt rè né chiếc hôn nồng ấm, khi nghe anh chia sẻ về thời gian và những nỗi đau đã qua...Đã xa rồi, mà nghe như mới đây, khi em thấy mình đã kìm tiếng thở nặng nề trong những phút anh kể câu chuyện đã diễn ra với anh. Và may mắn làm sao, anh vẫn còn ở đây, trong vòng tay em hôm nay. Sóng gió, hay hạnh phúc, đã đến bên, và ở lại bên anh. Em không xen vào và không giành lấy. Em chỉ muốn, những phút giây này, em có anh và bên anh, ít ra, em đã vẽ nên những câu chuyện tiếp tục trong đời anh, có tên một người con gái...Em biết mình ngốc nghếch, vì muốn dành cho anh những thứ quý giá của em mà không cần lời hứa hẹn nào của anh. Có phải vì em đã không thể điều khiển được nhịp tim, được hơi thở của mình, mỗi khi bên anh...

Sunday, April 24, 2011

Mộng hay Thực ?

Tôi chơi vơi giữa hai dòng nước. Một bến bờ tôi có thể chạm tới, nhưng không biết hạnh phúc hay không. Một bến bờ tôi có thể hạnh phúc trong thoáng chốc, rồi mãi mãi khổ đau. Tôi phải làm sao ? Từ bỏ mộng để trở về thực tại. Hay mãi mãi chìm trong cơn mộng. Hạnh phúc với mọi người sao đơn giản. Còn với tôi sao lắm gian nan. Muốn mọi người nhìn nhận mình. Lại không muốn vì sự nhìn nhận của mọi người mà lừa dối chính mình ? Tôi muốn dừng lại đôi phút, để ngẫm xem mình thực sự muốn gì ? Hạnh phúc hay khổ đau ? Tôi thấy cô đơn, lạc loại khi ngẫm về cuộc đời này. Có tôi đang có rất nhiều, có mãi ở lại đây ? ....

Wednesday, March 30, 2011

Khi cô đơn em gọi tên ai ?

Khi cô đơn, em biết gọi tên ai, giữa những người đã gặp và lướt qua, những người lưu lại ? Người ta không thể trốn nổi nhớ trong chính tim mình, thế nên, em muốn trốn thiên hạ, em có thể ngồi đây, nghĩ về anh, mà không phải là trách nhiệm, hay không sợ ai biết. Nhớ anh. Vô tình nhìn thấy cặp mắt kính anh đeo. Dáng anh đứng dạy. Cách khoanh tay. Em đã tiếp tục vẽ nên những giấc mơ. Biết bao giờ gặp lại ? Mỗi lần gặp là mỗi lần mình lại đếm cho lần gặp tiếp theo .

Tuesday, March 29, 2011

Nhật ký riêng...

Tôi nhớ một người da diết, và giờ này, chắc người ấy đang ấm áp, hạnh phúc bên gia đình, cùng ăn cơm, cùng xem TV, cùng cười đùa, để lại nỗi nhớ riêng tôi qua một bên. Chỉ khi nào đi công tác, chỉ khi nào lẻ loi, thừa thãi, người ta sẽ nhớ đến tôi. Viết đến đây, bỗng thấy mình trống rỗng. Không hiểu mình tồn tại nơi đây, để làm gì ? Có ý nghĩa gì khi tôi mải miết đi tìm một hình bóng cho riêng mình, hết hình bóng này đến hình bóng khác. Có phải tôi quá tham lam, hay người đàn ông riêng của đời tôi vẫn chưa kịp xuất hiện ?
Tôi cảm thấy mình không thể phụ lòng người đã luôn bên cạnh tôi, nhưng tôi càng cảm thấy bức bối, nhạt nhẽo, muốn thoát ra và muốn "chấm dứt ngay"...Nhưng làm sao tôi mở lời, bởi anh nào có lỗi gì trong chuyện này đâu ? Tôi bỗng muốn "bấm nút biến" ra khỏi cuộc đời người đàn ông ấy, nhưng tâm trí lại không thể quên những cái nắm tay dịu dàng, những khoảng khắc gần nhau thật gần, tôi đã ở trong vòng tay của người ấy. Ánh mắt dịu dàng...Ôi, tôi đang đi trong mộng. Biết làm sao để thoát ra cơn mộng dài ngày này ? Tôi nhớ, quên, giận, vui, lẫn lộn...trong đất trời, biết phải làm sao ? ...
Tôi nhớ một người...

Thursday, January 20, 2011

Love Paradise...

Em nhớ Anh. Lúc Anh nói rằng, chúng ta hãy cùng nhau trải qua những xúc cảm này, em vừa lo sợ, vừa hạnh phúc, vừa nồng nhiệt. Những ngày hạnh phúc, em tin sẽ bắt đầu...Nhưng Anh đi, em nhớ da diết, dù chỉ cần chạm tay thôi, sẽ nghe giọng anh nói. Nhưng em không muốn, không muốn bắt đầu, để rồi có lúc sẽ kết thúc. "Bạo phát bạo tàn". Em tin, Anh là người sâu sắc, cẩn trọng..Sẽ không phải là những cơn say nắng, không phải vì thế, mà anh đánh đổi, phải không anh ? Em muốn quên anh, càng quên càng nhớ, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh - nụ cười của anh. Nhưng em biết, điều đó cũng giống như những giọt ban mai, chạm tay vào sẽ tan mất, vĩnh viễn. Em sẽ không thể giữ anh lại cho riêng em. Nhưng em không quan tâm, lúc này đây, em muốn mình sẽ cháy hết con tim, vì anh mà trầm luân....

Sunday, January 16, 2011

Mãi giấu giấc mơ...

Có một giấc mơ như thế, và tôi đã giấu kín. Tình yêu dành cho một người của gia đình. Một người chưa từng ru tôi bằng những lời diệu nhẹ. Một người không hẹn hò ngày tình yêu đơm hoa. Một người nói với tôi, chúng tôi nên chia sẻ nhau niềm vui. Người mà đã không biết rằng, tôi cũng có giấc mơ, giấc mơ một gia đình hạnh phúc...
Vì tôi tham lam, khi tôi đã có bên cạnh một tình yêu mà tôi vội vàng chối bỏ. Tôi thấy khía cạnh khác trong suy nghĩ của mình, nơi sức chịu đựng của tôi là "có giới hạn". Tôi thèm cảm giác nắm tay người đàn ông của mình đến dự tiệc cưới, để thấy rằng, tôi cũng có hạnh phúc, như cô dâu - chú rể hôm nay....
Tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời, với một mối tình 6 năm bên cạnh và sắp phải nói tạm biệt, với những thói quen hằng ngày, những chờ đợi lặp đi lặp lại, những nổi cô đơn thầm kín ngày qua ngày. Tôi lại thấy cảm giác ội lỗi xen lẫn hồ hởi, hoài nghi xen lẫn hạnh phúc khi tôi tìm thấy người đàn ông của cuộc đời, nhưng tiếc rằng anh ấy không thể - và không hứa đi cùng tôi suốt cuộc đời. Tôi ước giá mà mình đơn giản thôi, không mộng mị và biết hài lòng với những gì mình có. Thế mới là hạnh phúc...Tôi như ngây dại, đọc đi đọc lại tin nhắn giản đơn hàng trăm lần và cười, ấm áp, một đôi phút cho mình đi hoang...Tôi không muốn nghĩ tiếp, khi xung quanh lại trở về...người phụ nữ ấy, những đứa trẻ ấy, hoang hoải...
Tôi tin, rằng quyết định hôm nay có thể sẽ làm tôi đau đớn, nhưng phải trưởng thành, để biết điều gì đang chờ mình, còn hơn cứ nhìn tình yêu trôi đi và tháng ngày lê the kéo nhau đến. Nếu phải hối tiếc, tôi cũng sẽ làm. Bởi tôi muốn biết, tình yêu dành cho tôi đang ở nơi nào...Rồi ngày nắng sẽ đến...

Wednesday, January 12, 2011

P.S I love you !

Nhớ Anh nhiều lắm Anh biết không. Đã thật nhiều lần cầm máy lên, muốn nhắn một tin "Anh đang làm gì..." chỉ để dòng chữ của Anh lại hiện lên, biết rằng, Anh cũng đang nghĩ về Em. Nhưng, cuối cùng em cũng cố gắng vượt qua cảm giác của mình, để không viết, không nhắn và để anh ...không phải bận tâm hay lo lắng. Muốn anh biết rằng, lúc này đây nghĩ về anh, là vô điều kiện, không cần màng đến điều gì khác, trừ tình yêu của anh...
Nào có ai đồng ý chấp thuận cho tình yêu này ? Chỉ mình em mang, chỉ mình em nhớ. Anh và em quả thật quá cách xa: tuổi tác, gia đình, con cái, công việc, thế hệ...Giá mà có một người nào đó có thể bên cạnh em và nói "Tình yêu mà, nào ai có thể phán xét đúng hay sai khi yêu một người...". Nhưng em biết sẽ chẳng có ai, chỉ em và anh. Chỉ mình hiểu rằng, tim mình đang loạn nhịp. Đi ngoài đường mà mọi thứ như vô hình, không thấy ai, chỉ cảm nghĩ về anh...loạn nhịp...loạn nhịp....
Giá mà thời gian quay trở lại, em sẽ "phòng bị" để tim không nhanh chóng chấp nhận hình ảnh của anh mà không có sự phòng hờ nào. Em nhớ hơi ấm của anh. Nhớ quay quắt. Nhớ buổi sáng, buổi trưa, hay buổi chiều, em đã nhìn thấy anh...Có ai cho em một không gian nhỏ để thở, để không phải trốn chạy cảm giác của chính mình...Nhớ quá, biết làm sao đây....

Sunday, January 9, 2011

Nơi cơn mơ, em đã chạm vào anh...

Anh àh, thực sự nhớ Anh quá. Em đã cảm thấy vui thế nào khi Anh nói, chúng ta hãy cùng trải qua cảm giác "là người xấu", bỏ hết những chuẩn mực, hình ảnh tốt đẹp mà chúng ta đã tạo dựng trong thời gian qua, hãy quý yêu cuộc sống ngắn ngủi này. Để những giây phút ta bên nhau, chia sẽ niềm vui cho nhau sẽ là những điều tuyệt vời nhất. Em cảm thấy mình như đứa trẻ, hạnh phúc lắm. Bởi vì cuối cùng cũng hiểu lòng anh, những gì anh suy nghĩ, anh dành cho em, nhớ đến em và đã từng "yêu" em...
Em cũng giống như anh, muốn đi tiếp con đường đang mở ra trước mặt. Em sẽ lại được ôm anh vào lòng thật chặt, lặng nghe hương thoảng nhẹ, và mình thật gần nhau...Em nhớ lắm, từng chi tiết, và thực sự, em mong lại được như thế, để tin rằng em có thể chạm tay vào giấc mơ - niềm hạnh phúc.
Nhưng rồi, em nhận ra rằng, tất cả những gì chúng ta có hoặc sẽ có, đều được dựng xây trên nỗi đau của những người khác, dù họ biết - hay không biết, chúng ta cũng đều đang làm tổn thương những người hết mực yêu thương mình.
Chị - đã hy sinh cho anh bao nhiêu năm qua. Em cũng mong mình làm được như vậy. Sẽ yêu anh, chăm sóc anh và gia đình, sẽ là hậu phương an toàn cho anh như chị. Sẽ bỏ lại tất cả phía sau. Nhưng em lại không may mắn khi đến chậm những 20 năm trôi qua. Để rồi, giờ đây, nếu đến bên anh, sẽ mãi chỉ là người giành anh từ người khác, sẽ chẳng thể cùng anh vượt qua bao nẻo đường, chia sẻ những khó khăn ngày ấy. Chẳng bao giờ em có thể, bởi em không thể quay ngược thời gian. Vì thế, tình yêu của em chẳng có gì vững chải, em chẳng mang lại được gì cho anh...Nếu để so sánh và chọn lựa giữa em và chị, Anh chắc chắn sẽ biết chọn điều gì cho mình, đúng không anh. Em nghĩ mà cay đắng, nhưng nếu em là anh, em cũng vẫn sẽ như thế. Em sẽ mãi là một cơn say nắng của anh, để mang đến niềm vui, trải nghiệm mới, nhưng mãi không thể nào là "tri kỷ"...Lòng em nhói đau, khi em phải cố quên đi tình yêu này....
Người yêu của em - anh ấy cũng đã trọn vẹn và hết lòng với cuộc tình này. Sao em còn gặp anh để rồi suy nghĩ mãi không thoát ra được. Tự thấy hổ thẹn chính mình...
Em sẽ cố quên anh, sẽ trả anh về bình thản với gia đình, và em tin rằng, anh một ngày sẽ nhận ra cơn nắng rồi sẽ đi qua, đông giá lại đến, và anh cần có gia đình hơn em....Nhớ anh nhiều quá.....

Saturday, January 1, 2011

O mot minh khong co don, nho mot nguoi moi co don...

Phai, o mot minh khong co don, nho mot nguoi moi cam thay co don...Boi vi, cu mai nghi ve nguoi do truoc minh, vui niem vui cua nguoi do truoc minh, lo au khi nguoi do co suy nghi, cung truoc ban than minh, cho nen cam giac co don moi xuat hien....Nhung loi noi, nhung hanh dong cua ngay hom qua, duong nhu da troi ve noi nao xa lam. Moi mot ngay troi qua, minh lai co gang them mot ngay de khong nghi, khong nho, khong doi cho va uoc ao dieu ky tich xay ra...Minh dang dan "cai nghien", noi nghien cua nguoi roi vao mot chuyen tinh khong bao gio co doan ket.
Mot lan, minh tung muon thu cam giac, den tan cung voi nhau, de hieu dang sau dieu sau lang nhat cua nguoi do la gi ? Va nhung nam thang cuoc doi nay, co bao nhieu lan, cuoc song se cho ta co hoi den voi nhau mot lan hay nhieu hon the ? De roi, dim sau trong tim, mot ngay nao do, chung co tim ve va bung no ? Tat ca nhung quay cuong nay, chi minh minh hay biet nguoi ta co cung suy nghi nhu the ? Phai, hay giup em vuot qua duoc cau chuyen nay.Hay giam bot dien, bot dai, bot di nhung dau kho cho nhieu nguoi, cho ca em. Em khong muon mai lam nguoi dung im trong bong toi nhu anh tung noi. Em cung muon moi nguoi biet rang la anh da yeu em, chan thanh khong tinh toan. Em khong muon vi tai san, vi cua cai gi do de roi em phai dung sau, giau tinh yeu nay vao goc toi. Anh biet ma, khi co tinh yeu, nguoi ta muon het len cho ca the gioi biet, cau chuyen cua minh. Mot cau chuyen ma em thay that chua xot khi chi minh em ve nen chung...Gia ma, anh dung buoc vao cuoc doi em...