Sunday, January 9, 2011

Nơi cơn mơ, em đã chạm vào anh...

Anh àh, thực sự nhớ Anh quá. Em đã cảm thấy vui thế nào khi Anh nói, chúng ta hãy cùng trải qua cảm giác "là người xấu", bỏ hết những chuẩn mực, hình ảnh tốt đẹp mà chúng ta đã tạo dựng trong thời gian qua, hãy quý yêu cuộc sống ngắn ngủi này. Để những giây phút ta bên nhau, chia sẽ niềm vui cho nhau sẽ là những điều tuyệt vời nhất. Em cảm thấy mình như đứa trẻ, hạnh phúc lắm. Bởi vì cuối cùng cũng hiểu lòng anh, những gì anh suy nghĩ, anh dành cho em, nhớ đến em và đã từng "yêu" em...
Em cũng giống như anh, muốn đi tiếp con đường đang mở ra trước mặt. Em sẽ lại được ôm anh vào lòng thật chặt, lặng nghe hương thoảng nhẹ, và mình thật gần nhau...Em nhớ lắm, từng chi tiết, và thực sự, em mong lại được như thế, để tin rằng em có thể chạm tay vào giấc mơ - niềm hạnh phúc.
Nhưng rồi, em nhận ra rằng, tất cả những gì chúng ta có hoặc sẽ có, đều được dựng xây trên nỗi đau của những người khác, dù họ biết - hay không biết, chúng ta cũng đều đang làm tổn thương những người hết mực yêu thương mình.
Chị - đã hy sinh cho anh bao nhiêu năm qua. Em cũng mong mình làm được như vậy. Sẽ yêu anh, chăm sóc anh và gia đình, sẽ là hậu phương an toàn cho anh như chị. Sẽ bỏ lại tất cả phía sau. Nhưng em lại không may mắn khi đến chậm những 20 năm trôi qua. Để rồi, giờ đây, nếu đến bên anh, sẽ mãi chỉ là người giành anh từ người khác, sẽ chẳng thể cùng anh vượt qua bao nẻo đường, chia sẻ những khó khăn ngày ấy. Chẳng bao giờ em có thể, bởi em không thể quay ngược thời gian. Vì thế, tình yêu của em chẳng có gì vững chải, em chẳng mang lại được gì cho anh...Nếu để so sánh và chọn lựa giữa em và chị, Anh chắc chắn sẽ biết chọn điều gì cho mình, đúng không anh. Em nghĩ mà cay đắng, nhưng nếu em là anh, em cũng vẫn sẽ như thế. Em sẽ mãi là một cơn say nắng của anh, để mang đến niềm vui, trải nghiệm mới, nhưng mãi không thể nào là "tri kỷ"...Lòng em nhói đau, khi em phải cố quên đi tình yêu này....
Người yêu của em - anh ấy cũng đã trọn vẹn và hết lòng với cuộc tình này. Sao em còn gặp anh để rồi suy nghĩ mãi không thoát ra được. Tự thấy hổ thẹn chính mình...
Em sẽ cố quên anh, sẽ trả anh về bình thản với gia đình, và em tin rằng, anh một ngày sẽ nhận ra cơn nắng rồi sẽ đi qua, đông giá lại đến, và anh cần có gia đình hơn em....Nhớ anh nhiều quá.....

No comments: