Tuesday, December 30, 2008

Kỷ niệm thân quen.

Khi Em lặng nghe bài hát xuân, với tiếng trống múa lân vang rộn, lại thấy lòng mình xôn xao lạ kỳ. Đã từng có những thời gian chúng mình cũng cùng nhau đón những mùa xuân như thế. Vậy mà, giờ đây, tất cả những điều đã trở thành một phần trong câu chuyện cổ. Đâu còn mong chờ những ngày xuân đến để mừng ba mẹ, bà và chị? Đâu rồi những sự chuẩn bị cho ngày tết ở 2 ngôi nhà. Cách nhau 15 phút chạy xa mà như gần sát bên. Có gì cũng mang sang chia sẻ.
Em đau lòng khi nhận ra, hình ảnh anh hóa thân trong mọi nẻo đường, mọi suy nghĩ của em. Nhìn đâu cũng thấy kỷ niệm. Dù biết thời gian chúng mình mãi xa nhau đã ngày một gần. Khi đó, Em không được phép nghĩ về anh, bởi anh đã không còn thuộc về em, ngay cả trong miền ký ức. Có điều gì đó nhói đau trong lòng. Chính em, đã vội vàng, hấp tấp để phá vỡ hết những mộng ước của mình.
Còn lại gì đây xung quanh em? Chỉ là những lời xin lỗi. Xin lỗi anh và xin lỗi chính bản thân em. Bởi em đã giết chết chính mình.
Mùa xuân còn lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa Anh ạh.
Nhớ anh và nhớ những gì mình có da diết. Ước gì mình lại tay trong tay như ngày xưa. Thế là cuộc sống sẽ có biết bao kỉ niệm.
Giờ đây, tiếng trống lân chỉ như khắc sâu thêm vào vết thương em mang. Chẳng còn rộn ràng và hạnh phúc nữa.
Em mong mùa xuân đừng đi qua. Em còn biết bao điều quan trọng. Sao em mãi dừng lại nơi đây, khi anh đã sang thuyền khác. Chỉ còn lại mình em, lắng nghe tiếng trống lân, nhạc vang ....mà sao thấy lẻ loi thật nhiều.

Monday, December 29, 2008

Điểm phố phường.

Đêm qua, Việt Nam chiến thắng AFF Cup. Bàn thắng lịch sử nhất trong vòng hơn 50 năm qua. Mọi người đổ cả ra đường phố. Ai cũng hào hứng và nhảy múa. Bàn thắng quá xúc động. Nhiều người không cầm được cả nước mắt. Bởi giây phút quan trọng này sẽ mãi mãi ở lại trong tim khán giả hâm mộ Việt Nam. Hạnh phúc quá....
Nhớ mùa SEA Games năm nào, hai chúng ta cũng đi ăn mừng bàn thắng. Cũng áo và cờ bay khắp nơi. Cũng len lỏi giữa dòng người, hít khói bụi nhưng vui. Lúc ấy, trong lòng thật nhẹ nhàng, thanh thản. Em chưa bao giờ nghĩ đời sẽ tách đôi hai ta. Và lúc ấy, trong lòng cũng chưa mang nhiều tâm sự. Còn điều gì đó đơn giản và nhẹ nhàng lắm. Hơi ấm ấy bây giờ còn đâu?
AFF Cup năm nay, Em cũng xuống đường, cũng hòa chung dòng người cùng sự nhiệt tình nhiều khi còn hơn những năm trước. Những giọt nước mắt vẫn muốn rơi. Nhưng rơi vì trong lòng mình sao thấy trống trải quá. Có lẽ nó đã bị tổn thương rất nhiều. Rách bươm. Là do Em, chứ không ai khác, đã quyết định chia tay, quyết định quên đi những kỷ niệm, nhưng kỷ niệm nào ngờ vẫn day dẳng không yên. Một ngày nào đó, Em sẽ quên. Có lẽ không phải là lúc này.
Em sẽ không thầm so sánh giờ này anh đang làm gì? Anh có chở cô ấy ra đường để cổ vũ cho đội tuyển? Anh có cùng la hét, cùng reo hò, và nắm tay cô ấy khi Vietnam đoạt chức vô địch?
Em sẽ không tự hỏi quá khứ ngày xưa giờ trôi về nơi nào. Có lẽ đó là câu hỏi làm người ta thấy đau đớn nhất khi chia xa một ai đó. Khi người ta không biết toàn bộ niềm tin, tình yêu ngày xưa đã biến mất hết rồi sao? Nơi chúng đến là nơi nào?
Em sẽ không còn nghĩ nếu chính anh là người chở em ngày hôm nay sẽ thế nào. Bởi chính em cũng đâu còn như ngày xưa. Em cũng đã khác, cớ sao lại mong anh không khác đi.
Đúng rồi, tình yêu cần chữ Nợ Duyên. Chúng mình chỉ mới có Duyên mà không đủ Nợ để đến bên nhau.
Thầm cầu chúc cho Anh mãi hạnh phúc bên tình yêu mới.
29/12/2008

Friday, December 26, 2008

Ngồi nghe yêu thương trôi xa.

Ngày ngày vẫn viết, vẫn nhớ về một người, và cứ mong cho tình yêu ra đi. Nhưng làm sao có thể quên khi mỗi ngày đều nhắc lại? Em phải quên đi. Bởi đó không còn là tình yêu của em nữa. Người ta đã đổi số rồi. Và người ta cũng đã muốn quên đi. Sao em còn níu kéo? Hạnh phúc đâu phải là thứ em giành giật mà có được? Rồi có một ngày, sẽ có một chàng trai tốt đến với em. Hãy tin ở cuộc đời. Bởi bao điều kì diệu vẫn còn đó. Em hãy tin như vậy.
Cũng may là anh đã khóa máy, nên anh đã không nhận được tin nhắn đau lòng của em. Anh sẽ không cần quan tâm cô gái nhỏ luôn nghĩ về anh mãi nữa. Và như thế hạnh phúc sẽ đến với anh nhanh hơn. Nếu ai có thể dễ dàng quên đi quá khứ, người đó không phải là người từng yêu. Bởi yêu thật rồi mới biết đau khổ thế nào.
Anh đã từng yêu em và anh đã từng đau khổ vì em. Vậy thì giờ đây hãy để cho anh được sống hạnh phúc, em nhé. Chẳng lẽ em muốn anh mãi đợi chờ em trong vô vọng?
Em đã chẳng còn thương anh nữa. Em chỉ như đứa bé, bị giành mất món quà của mình nên khóc thét lên. Em cũng nên như thế. Khóc thét lên. Để rồi sau đó lại vui say với món quà mới. Em đừng quá lo em nhé. Sẽ có món quà riêng dành tặng cho em, nếu em biết mở to mắt, nhìn ra ngoài trời kia.
Hãy hiểu cho anh, và hãy tin vào cảm nhận của chính mình. Quá khứ đã yên ngủ rồi em àh. Em sẽ sống vui vẻ và chúc phúc cho anh chứ?

Thursday, December 25, 2008

Giá mà.

Giá mà có thể viết một lần để quên đi tất cả. Quên đi vết thương đang tấy rửa trong lòng. Giá mà đừng gặp lại bạn. Đừng nghe câu chuyện về ngày cưới. Để mọi thứ được trôi xuôi. Giá mà ngày xưa mình đừng vì một tình cảm nhất thời, kiên quyết cắt đứt để đến với Thông, thì giờ đây đâu phải đứng giữa ngã ba đường?
Đời mà, còn bao lần nữa để nói tiếng "Giá mà?...".
Nhưng dù sao, người vẫn còn đó. Vẫn có sức khỏe. Vẫn nghe giọng nói. Thế thì được rồi. Còn gì mà lo lắng nữa. Yêu không phải là chiếm hữu, nhé/

Tiễn đưa.

Anh àh, Em tiễn Anh lần cuối trong hồn em. Để Anh mãi thuộc về nơi khác. Vì anh đã không ra tối qua nên Em đã hiểu Anh chọn lựa điều gì. Nước mắt không thể mãi rơi được. Như thế sẽ làm bận lòng Anh. Em cầu chúc cho anh hạnh phúc. Anh đã đi qua rồi những ngày đau khổ vì tình yêu của chúng mình thì giờ đây đến phiên Em sẽ phải một lần trải qua như thế. Dù rằng em cũng đau âm ỉ, khóc không biết bao lần.
Thôi thì lần này, Em sẽ đặt xuống. Những lúc em đau khổ như thế này, Anh không còn ở bên an ủi, chở che như lời anh hứa. Lần đầu tiên sự chọn lựa của anh không phải là em. Tiến nói đúng, Game - Over, tình yêu trong anh đã phai nhạt đi ít nhiều. Tạm biệt Anh.Sống tốt nhé.

Giáng Sinh ngốc nghếch 2.

Chưa khi nào thấy mình khờ dại như thế. Nhậu và khóc trước mặt 2 đứa bạn trai. Để cho chúng thấy là mình yếu đuối như thế nào. Chưa bao giờ xỉn rồi phóng xe bạt mạng, và làm đổ nón để Nhã nhìn thấy và biết là mình say. Chưa bao giờ say, đi vô toilet ói cho đã rồi lên giường nằm tiếp. Người ngầy ngật, bồng bềnh. Chưa bao giờ thấy khóc đã như vậy. Mọi chuyện đã vơi hết trong lòng. Người ta sẽ không ra nữa. Người ta có vợ rồi, là người của gia đình rồi. Rốt lại, thêm một người bước ra khỏi Khu vườn mộng. Vườn mộng giờ chỉ còn mình mình. Nhưng có hề gì, dù sao như Bạn nói "Thôi đừng buồn, đã qua hết rồi, ngày mai sẽ tươi đẹp hơn. Chuyện gì không vui nên quên đi...". Phải rồi, mình có còn là gì của người ta nữa? Lời hứa chỉ đến 1 lần thôi. Sáng nay, người mệt và chân chùng xuống. Lỏng lẽo. Nhưng đi trên đường, làn gió mát mơn mang trên mặt. Thấy yêu cuộc sống. Thấy lòng nhẹ nhàng. Cuối cùng cũng qua đi một cuộc tình. Ngày xưa anh khóc cho em, nay em khóc vì anh, điên cuồng vì anh ngày hôm qua. Chúng mình đã trả cho nhau hết rồi anh nhé. Hãy sống vui vẻ. Em cũng đỡ hơn rồi. Dù đầu còn váng vất. Trên mặt thêm vài vết sẹo hay thâm, không biết vì lý do gì nữa. Thấy mình trưởng thành hơn rồi. Ít ra là không còn ai vương vấn, đau khổ vì mình nữa. Em cũng tự hứa sẽ cố gắng bước đi tiếp con đường mình đã chọn. Cái gì rồi cũng trôi qua.
Chào Anh.

Wednesday, December 24, 2008

Giáng Sinh ngốc nghếch.

Tại sao mình cứ phải mặc cảm vì mình đã làm một điều gì đó sai? Thật ra là mình đã làm gì nào? Chẳng gì cả. Chỉ là gặp. Chỉ là gặp chung với đám bạn. Chỉ là nhóm đông người chứ không phải nhóm 2 người. Chỉ là lang thang đâu đó lần cuối cùng trước khi người ta đi lấy vợ. Vậy mà sao mình cứ day dứt không yên. Cảm giác thật nặng nề. Mình đúng là chẳng làm được chuyện gì tàn ác được. Thiệt là khổ.
Một Giáng Sinh lạnh và cô đơn. Không thể hiểu nổi chính mình muốn điều gì. Vì sao lại ra như thế. Lang thang khắp nơi để rồi không dám tìm một chỗ ngồi khóc, vì sợ người ta tưởng mình điên. Cứ lang thang, lang thang trong Giáng Sinh lạnh lùng. Sao mình lại mang nặng mặc cảm là mình đang vay mượn của ai đó thứ tình cảm lạ lùng. Hik. Thật là ngốc nghếch. Sếp mà biết được chắc sếp sẽ không tin là mình có khả năng làm trưởng bộ phận, bởi quản lý phải có một cái đầu lạnh, không phải đầu nóng như thế.
Ôi, ngốc nghếch ngốc nghếch, mi theo ta bao lâu nữa. Ta chán mi lắm rồi, ngốc nghếch ơi, mi hiểu không.
Tất cả những gì diễn ra hôm nay là gì? Có phải là do sự ngốc nghếch của mi mà ra không? Ta oán ghét mi, ngốc ơi. Mi đã đẩy ta đi xa đến thế này.
Mệt mỏi và chán nản. Giáng Sinh là gì chứ, khi trong lòng đầy những phiền muộn. Khi, tất cả trong tay ta đang dần rời xa ta. Làm sao lại thế cơ chứ? Cứ lang thang, vô định....

Tuesday, December 23, 2008

Giáng Sinh 2008.

Giáng Sinh này nhìn thấy mình thật lẻ loi. Nhớ một người da diết. Để rồi cùng người mới lang thang trên con đường xưa. Miệng thì thầm ca hát, để che giấu đi những giọt nước nho nhỏ trong lòng. Con đường với hàng cây hai bên, những đêm nào mình cùng dạo bước. Sao giờ anh cùng người khác song hành? Em giả dối khi nói rằng mình chúc phúc cho anh, nhưng giá mà anh biết em mong anh nhìn thấy em lúc này thế nào. Cô đơn & lẻ loi. Cho đáng đời em. Vì em đã chọn con đường này mà.
Người yêu mới thì cứ phải nhắn tin với những cô gái khác. Em biết làm gì đây? La hét? Chia tay? Xỉ báng? Ôi, em chẳng làm gì được cả. Ngồi và nước mắt lại rơi. Có lẽ nào?
Em biết làm gì để qua những suy nghĩ tiêu cực này?
Em biết làm gì để anh lại thuộc về em?
Muốn gọi điện cho anh. Muốn mình cùng nhau dạo qua những con đường cũ. Muốn lần cuối cùng mình bên nhau....
Nhưng, em chẳng dám gọi. Vì con tim em không cho phép. Sao em lại hèn nhát đến như thế....

Điều ước cho anh.
Nếu cuộc sống này vẫn còn những điều kỳ diệu hiện thực, em ước ao sao mình sẽ không phạm phải những sai lầm mà không bao giờ mình có thể sữa chữa được.

Chẳng biết khi lập gia đình rồi, gia đình nhỏ của anh có hạnh phúc như 2 chúng mình vẫn thường mơ? Anh có còn nhớ, ngày xưa, 2 đứa vẫn thường ngồi đùa về ngày anh cầm hoa cưới sang nhà đón em. Và mọi người quay quần bên chúng ta để chúc phúc? Chúng mình còn nghĩ sẽ mặc áo màu gì, ba mẹ mặc áo gì, làm tóc ra sao, chị nữa, anh nữa...Nhiều lắm...

Nhưng em biết, ước mơ đó bây giờ em gửi vào cô gái khác. Thậm chí cô gái đó còn không biết sự hiện diện của em. Nhưng cô ấy được cái hạnh phúc hơn em là cô ấy có anh. Trái tim anh đẹp hơn bao nhiêu điều gì khác. Có đi qua những sai lầm, mới thấy đâu là thứ quý giá nhất của mình. Dù sao em cũng cảm thấy mang ơn cuộc đời. Bởi, nếu không có vấp ngã, có lẽ chẳng bao giờ em quý những gì mình đang có.

Phật dạy rằng, khi người ta yêu, đâu nhất thiết phải sở hữu người đó. Đó là tình yêu nhỏ bé, hạn hẹp. Hãy để tình yêu hiện hữu trong mọi thứ quanh mình. Để tình yêu được sống cùng các mối quan hệ khác, cùng những điều thật nhỏ bé đến những điều lớn lao hơn. Như thế thì anh đâu có bao giờ đi xa em được, đúng không anh?

Em phải vượt qua những điều đó, phải làm được. Dù là khó khăn. Có ai dễ dàng quên đi kỷ niệm yêu thương, một khi nó trở thành thói quen của mình? Chúng mình đã ngày ngày viết nhật ký cho nhau. Ngày ngày nói chuyện điện thọai. Và ngày ngày nhìn thấy nhau. Cùng vượt qua bao nhiêu chuyện...Để rồi, vì một phút của cuộc đời, em đã chọn hướng khác. Mà nơi đó, không còn anh nữa. Quanh em giờ vẫn là những đồ vật nhỏ bé của anh. Tấm hình, con gấu, dây cột tóc, đèn học, găng tay....Tất cả...Phải rồi anh, anh hiểu em mà, anh hiểu em muốn nói là tất cả mà....

Giờ thấy hối hận. Hối hận chứ không hối tiếc. Bởi điều em sợ nhất là đã đánh mất niềm tin của ai đó. Vậy mà chính em đã làm cho anh - người thương yêu em nhiều nhất, lại đau khổ vì em nhiều nhất.

Hiện tại đã qua đi hết rồi. Anh hãy sống thật hạnh phúc nhé. Và em cũng sẽ cố gắng như vậy. Chỉ biết nói lời cảm ơn đến những gì anh đã làm cho em: Niềm tin - hy vọng - tình yêu - cuộc sống.

Giáng Sinh mới này anh sẽ ấm áp và hạnh phúc với tình yêu mới. Và Giáng Sinh sau anh thuộc về mối quan hệ gia đình. Đã không còn có thể suy nghĩ linh tinh nữa đâu anh nhé. Anh ngày càng xa em và mờ dần. Em cũng không thể níu kéo.

Điều ước Giáng Sinh của em, là mong anh, cô ấy và gia đình luôn có nhiều Sức khỏe, Hạnh phúc và Bình an. Chúa sẽ nghe thấy lời nguyện cầu của em, bởi chúa biết anh là người xứng đáng được những điều giảng dị ấy.

23/12

Khi những giấc mơ thành hiện thực.

Thế gian này là của Anh. Tình yêu và suy nghĩ này là của Anh.
Ngày xưa đó, Em đã dại khờ đánh mất anh, mất đi những niềm tin của chính bản thân mình. Giờ em ngồi nơi đây, hối tiếc về những gì đã qua. Và tay dần buông lơi khi biết anh sắp vĩnh viễn rời xa em. Dù anh chẳng đi đâu xa khỏi thành phố này....
Nhớ ngày đó, chúng mình yêu nhau tha thiết biết mấy. Bạn bè và gia đình, dù không nói ra, nhưng ai cũng phải ghen tị với tình yêu của mình.
Thế mà vì những lỗi lầm không rõ ràng, chúng mình đã chia xa nhau.
Hôm nay, muốn hẹn anh ra gặp, muốn ôm anh lại một lần nữa, trước khi anh trở thành người đàn ông của người khác. Trước khi những trách nhiệm đổ trút xuống đầu.
Nhưng thôi, để được gì? Níu kéo 1 giờ, 2 giờ nhưng không thể kéo anh khỏi trách nhiệm cả đời. Thà mình trách số phận trêu đùa còn hơn.
Cũng may, anh vẫn còn khỏe mạnh. Vẫn có thể một lúc nào đó em lại được gặp anh, nhìn thấy anh sống trong hạnh phúc. Nhưng thà như thế còn hơn anh phải gặp điều gì đó.
Hãy sống bình an, anh nhé. Tình yêu của em.

Chúc Anh hạnh phúc.

Monday, December 22, 2008

Cố quên.

Đã cố gắng quên, mà sao thấy bầu trời sáng nay xám ngoét. Từng con phố lạnh lùng lướt qua. Em đang đi trên con đường cũ, dù hình bóng anh đang nhạt nhòa dần. Làm sao để quên một người hả anh? Cảm giác này chắc Anh đã từng trải qua. Giờ em mới biết nó là đau khổ như thế nào. Anh có thể chỉ cho em cách để quên, có được không anh?
Bạn anh nói rằng, tất cả đã Game Over. Có nghĩa là em đừng níu kéo làm gì. Cũng chẳng bao giờ anh có thể quay lại bên em. Bạn anh nói rằng, "tại sao chúng ta lại bắt đầu một cuộc chơi"? Là khi cả 2 người đều có tình cảm. Và tại sao chúng ta lại "Game Over"? "Vì một trong 2 người (hay cả 2 người không còn tình cảm)". Một phía thì không thể xây dựng thành "cuộc chơi" anh ạh.
Anh àh, Em đang làm gì đây hả anh? Còn yêu anh và đứng cách xa anh, để cho anh chán chường mà đám cưới với người khác. Có điều gì khờ ngốc hơn thế nữa mà em có thể làm không hả anh?
Em biết anh sắp đám cưới. Em biết anh cần quá khứ yên nghỉ mãi mãi. Em cũng sợ khi biết rằng, chẳng điều gì có thể đánh đổi để anh bỏ vợ, đến với em. Ôi,em còn đợi chờ điều gì nữa đây hả anh. Dù còn 6 tháng nữa mới đến ngày cưới của anh. Nhưng sao với em, lúc này, mỗi ngày gần đến như là ngày cưới của anh vào ngày mai. Em nhìn cổng hoa nào cũng thấy tuyệt vọng và chán chường.
Nếu có một điều ước đêm giáng sinh, em sẽ ước sao cho mọi vật quay về vị trí cũ của nó. Dù cũ kỹ, nhưng em biết rằng đó là toàn bộ hạnh phúc, niềm tin trong cuộc đời em.
4 năm đã trôi qua. Em vẫn nhớ rõ từng con đường chúng mình đi. Nhưng em không thể làm gì khác. Có lẽ, em sẽ tập quên anh. Em biết mình không còn đủ sức mạnh để hẹn anh gặp, để nói với anh những điều này nữa. Em sợ anh nhìn em hoang hoải, không hiểu em đang nói gì, khi tất cả những chuyện này đang đi đúng theo ý muốn của em ngày xưa mà. Em sẽ không bao giờ gặp lại anh. Không để ánh mắt nhìn em một cách lạ lùng giết chết em. Em sống bằng ảo mộng, vậy thì em sẽ không cho phép anh giết em bằng ánh mắt thực tại của anh. Rồi đến một ngày em sẽ quên được anh, dù lâu hơn, dù nhạt hơn, nhưng có lẽ cũng sẽ đến ngày đó.
Đang có một người con gái khác bước vào khu vườn mộng của hai ta. Anh sẽ trở thành người có trách nhiệm và ràng buộc với gia đình. Chỉ còn lại mình em. Cô gái già cỗi một mình nhìn theo anh. Chẳng để làm gì, anh nhỉ. Vì khi em bỏ anh, vườn mộng đã tan vỡ rồi từ ngày ấy. Anh đã cố vượt qua. Và bây giờ anh đã vượt qua được. Chỉ có em cần phải cố thêm nữa thôi. Đã hết thực rồi. Sao nghe lòng đau nhói quá.

Anh yêu. Anh đã xa em, xa em thực rồi đúng không anh?

Thực lòng chúc anh hạnh phúc.

Em biết Anh là người đàn ông có trách nhiệm. Hãy yêu như thế nhé anh.

For the last - ever endless.

Saturday, December 20, 2008

Entry cuối cùng.

Tối nay trời lạnh lắm 2 anh ạ. Em một mình trên chiếc giường nhỏ của mình. Tất cả những hình ảnh cũ & mới chợt đến. Em rốt lại chỉ còn một mình.
Tháng sáu này mùa mưa, cây bàng thời gian cũ sẽ không còn đứng yên trút lá trong cơn mưa đêm nữa. Chẳng ai đón đợi ai. Vĩnh biệt tình đầu. Ngày hạnh phúc của anh - Huy. Em lo sợ lắm, nhưng cuối cùng cũng tới. Anh cũng phải được hạnh phúc chứ. Anh phải như thế. Chỉ có em, không biết mình đứng lại đây để làm gì?
Có ai cố tình mong anh cưới sớm, để mau sinh em bé, để mau trở lại yêu thương, và để mau quên em? Người ta không còn muốn anh nhớ hình em nữa. Mà em thực ra cũng không muốn anh nhớ. Em chỉ tự xoa mình thôi. 2 bàn tay đan vào nhau. Như hồi mình còn mới yêu. Nhưng đó là tay em và tay kia cũng là tay em.
Anh - Thông. Ai cũng nói rằng chúng mình sẽ không thể đến được với nhau. Ai cũng nhìn ra như thế. Em sợ, nhưng cố ru mình bằng những niềm tin xa hoa sót lại. Em cảm nhận cô đơn. Em mong anh cưới. Nhưng không, biết đâu, bắt đầu cưới này sẽ dẫn đến những sai lầm nông nổi khác của em?
Quá khứ em bước không tới. Tương lai thì diệu vợi. Thấy mình lẻ loi. Muốn uống say, quên chén đắng. Thì ra, mình cũng dại khờ, mà mình nào biết.
Đêm, một người ôm người khác trong tay. Một người có lẽ đang mộng về tình khác. Chỉ còn có em nơi đây. Rã rời. Sau cơn yêu.
Giá mà em nói được những điều em muốn nói và làm được những điềm em muốn làm. Giá mà đừng có thời gian.
Em chẳng biết mình đau vì điều gì nữa. Tình cũ hay mới?
Vĩnh biệt.

Thursday, December 4, 2008

Cảm nhận khi đọc "Nếu Em không phải một giấc mơ !"

Tình yêu - vốn dĩ là những điều giản dị như thế. Chàng trai vì yêu một hồn ma mà chấp nhận đánh đổi công việc, đánh đổi sự tự do để cứu được thể xác của cô gái, để tin vào những điều cô nói là thật, dù mọi người xung quanh đều cho rằng, thật điên rồ khi anh nghĩ vậy. Vì tình yêu, vì anh tin vào tình yêu.
Cô gái cũng thả cho hồn mình hòa nhập vào tình yêu đó. Vì cô biết mình không còn bao nhiêu ngày để hoàn thành những gì mình muốn. Với cô, mỗi phút giây thực sự quý báu, khi cô được ở bên cạnh người cô yêu thương, cùng ngắm ánh hoàng hôn hay chăm sóc cho nụ hồng ban sớm, cùng chia nhau hương vị cà phê đậm đà trong căn phòng trọ của hai người. Yêu nhau, và chỉ đơn giản là như thế. Giữa họ không còn rào cản nào khác.
Đọc truyện mà cứ sợ kết thúc sẽ xấu xí, sẽ làm cho họ không đến được với nhau, như thế thì tình yêu sẽ rơi vào một vùng hư vô nào đó.
Chỉ là những điều nhẹ nhàng thôi, chàng trai ôm cô từ phía sau, cùng ngắm ánh mặt trời, khi thức dậy vào buổi sáng, họ nhìn nhau và mỉm cười. Dù bên ngoài trời đang mưa bão, nhưng họ biết là mình có nhau và quý trọng từng phút giây, thế là đủ cho tình yêu lớn.
Ước gì, cùng có ai đó yêu mình bằng một tình yêu như thế, một tình yêu mà không đòi hỏi mình có một hình hài nhất định, chỉ là yêu mà thôi, thì dù chỉ có số lượng ngày hạn chế, còn hạnh phúc gấp nhiều lần.
Anh yêu cô và anh nguyện làm mọi điều cho niềm tin vào tình yêu đó, dù cô có là người ngăn cản tình yêu đó, cô sợ sẽ liên lụy cho tương lai của anh. Chính Cô là người mở cánh cửa căn phòng đang lưu giữ cơ thể mình, để viên cảnh sát tìm ra chân tướng, dù chính anh, nhiều lần nghĩ đến việc đóng thuyền và chuyển cái xác của cô đi...
Còn bao nhiêu điều nữa họ nghĩ về nhau? Họ nói với nhau nhiều điều, về những suy nghĩ chung về cuộc sống, có lúc lại gây nhau, nhưng không ai trong 2 người nghĩ rằng mình đang sống cho mình, mà là mình sống cho một người đó.
Hạnh phúc, thật khó để gọi thành tên.

Cảm ơn Nhà văn đã cho mình những xúc cảm như chính mình được yêu thương như thế. Một tình yêu quá nhẹ nhàng và cao thượng, mang cho con người ta niềm tin tuyệt đối vào tình yêu, để biết quý trọng từng giây phút mà mình đang sống, được bước đi trên chính đôi chân của mình và thở bằng hơi thở của mình, và "may mắn là còn có ai đó chạm được vào mình, mà không là hư vô"...

Sài Gòn, ngày 04/12/2008