Tuesday, September 25, 2007

Đừng nói em tin anh.

Đừng nói em tin tình yêu của anh khi trái tim anh quá hào phóng, hay giúp đỡ mọi người mà không nghĩ đến em. Đó là sự quan tâm anh dành riêng cho em. Đừng nói em tin anh khi Bé Xíu không phải đủ bệnh quá nặng để cùng anh đi khám bệnh. Đó không phải mối quan hệ thông thường mà em mong muốn. Đừng nói anh đang đi bên ai nhưng anh vẫn yêu em. Em sẽ không tin và tim em thấy lạnh buốt, dù anh không dối em bao giờ. Khi em chuẩn bị mở rộng lòng mình ra với anh, em đã muốn anh bước vào, để thấu hiểu hơn. Nhưng anh vẫn đi bên lề của nó. Đừng nói rằng em đủ vị tha để nhìn anh đi bên người khác. Em biết trái tim mình không đủ bao dung khi như thế đâu anh. hãy thấu hiểu cho em những điều em nói và chưa nói cùng anh. Hãy hiểu bằng trái tim của anh đó. Vì vậy mà, anh đang đứng bên lề cuộc đời em...

Tuesday, September 18, 2007

Không ghi chú

Đang say hay đang tỉnh? Làm việc như một cái máy, không ngừng nghỉ phút giây nào, chỉ hy vọng rằng đừng nhớ gì nữa nhé. Bệnh cũng tốt. Có lý do để khỏi phải nói chuyện với ai. Có lý do để lẳng lặng đi làm, lẳng lặng leo lên giường ngủ. Người quên thì quên. Đi xa thì xa. Nhưng mong người hạnh phúc. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng em đem tình yêu ra làm trò đùa. Vì khi tình yêu ra đi, em còn lại gì nữa đâu? Xác thân mệt mỏi. Tinh thần thả theo dòng nước. Trôi đi đâu được thì hay. Em đã đi qua hết đoạn đường của chúng ta. Giờ em sẽ không hối tiếc. Chỉ mong anh hạnh phúc.
Biết người đang oán trách về một tình yêu đã trao nhầm cho em. Thì em nhận những đay nghiến đây. Hãy gửi nữa đi. Và anh cảm thấy hạnh phúc hơn. Em đang ở đây.

Monday, September 17, 2007

Câu chuyện tình tôi.



Anh đi rồi. Không ở bên em nữa. Thế mới bắt đầu biết lẻ loi. Em xứng đáng được như thế. Xứng đáng một mình hay xứng đáng cô độc suốt đời. Em chưa hề yêu ai. Em yêu bản thân em nhiều hơn hết thảy. Em sợ tổn thương nên em thà làm người khác tổn thương. Anh đi rồi, em mới biết những kỉ niệm giữa chúng ta không phải là ít. Những buối tối giữa biển, những ngày cùng rong rủi khắp nơi. Anh đi rồi, nghĩa là im lặng vô cùng. Không còn tin nhắn. Không còn chuông điện thoại đổ. Không còn hình anh nhấp nháy trong điện thọai. Vì em biết anh đã đi. Có mấy ai chấp nhận được tính khí bất thường của em? Sao anh không mua kem cho em? Không dỗ dành em? Không nói rằng anh yêu em nhất? Em đang nhớ nhiều thứ về anh, rất nhiều đấy. Và em muốn anh quay lại bên em. Nhưng như thế sẽ làm cho anh thêm mệt mỏi với những đòi hỏi vô lý của em. Anh buồn nhưng rồi anh sẽ tìm thấy một người con gái tốt hơn em nhiều. Anh hãy đi. Và em chúc anh, được hạnh phúc, tròn đầy, hơn, những ngày bên em..

Saturday, September 15, 2007

Cuối tuần.


Những khỏanh khắc cuối tuần dễ làm lòng người chùn lại. Dễ quên, dễ nhớ. Cô bạn cùng công ty hỏi mình rằng "Thích mưa hay sao mà hay nhìn mưa thế?" Ừ, thì thích, thì yêu, thì nghĩ rằng mưa có phép nhiệm màu, xóa tan hết nỗi buồn, xóa tan hết kỹ niệm cũ và làm mình tươi mới. Để mình như mầm xanh, lại bắt đầu nảy lộc đâm chồi. Yêu sao những khỏang lặng của cuộc đời, những khi chạy xe chầm chậm trên đường, nhìn mọi người vùn vụt qua, rồi nhạt nhòa. Yêu lắm. Cô bé Thảo hiền lành ngày xưa hay nhút nhát, hay lo âu, nay đã không còn nữa, mà thay thế bằng một ngừời tự tin hơn, chững chạc hơn, một chút ma lanh nữa. Và đời đã trôi qua như thế. Và mình bắt đầu già nhiều lắm rồi. Phải chăng, mưa không thể làm mình lớn lên?

Friday, September 14, 2007

Như một tình yêu thật sự...


Tình yêu là những điều thiêng liêng, cao đẹp, ta dành cho nhau. Khi năm tháng qua đi, chúng ta trở nên già cỗi trước va chạm của đời, thì còn lại là một tình cảm lạ lùng, ở lại khi mọi thứ đã ra đi, chỉ để dìu chúng ta đi tiếp đoạn đường còn lại...
Đã có những thời chúng ta trẻ để yêu. Yêu bằng một tình yêu nồng nàn, say đắm, yêu bằng những giấc mơ khi đêm về vẫn ôm ấp trong mình, yêu bằng lòng nhiệt thành của người trẻ, những người chưa bao giờ biết đến mùi đời. Để rồi, khi ta lớn hơn, tình yêu bị xem như chiếc áo chật chội, ngăn cản cơ thể trưởng thành, nhưng mà chúng ta đã không biết rằng, đó là sự ôm ấp của thương yêu. Những chật chội, cọ xác đó để nhắc rằng ta đang được yêu thương.
Lớn thêm một chút, lại một chút mưu toan, so sánh hiển hiện trong đầu: "Yêu em, anh phải làm như thế này, nếu anh làm như thế này, là không yêu em...". Để rồi, cái cây tình yêu mới ngày càng oằn nặng những trách nhiệm mới, những "nếu như anh"...Nó càng còm cỗi, xanh xao bao nhiêu, thì cũng vừa bằng với "cảm giác yêu" phai nhạt đi bấy nhiêu. Đôi khi, ta chất lên vai nhau những ước mơ mà người kia không thực hiện được, những mục đích vượt xa tầm tay, để lại mong tình yêu thiêng liêng có thể làm giúp. Nhưng không, tình yêu thuộc về cảm giác, thuộc về sự hòa hợp hai tâm hồn, thuộc về những phút giấy chia sẻ, không thuộc về trách nhiệm, gánh nặng...Yêu là cho đi. Cho cơn gió mát dịu, cho cái siết tay khi anh mệt mỏi, cho nụ hôn ngọt khi em và anh lang thang đâu đó, cho những ấm êm trong đời, vì tình yêu vốn dĩ phải như thế...

Tình thứ hai.

Khi một tình yêu ra đi, thì có nghĩa là nó thật sự đã ra đi. Những kỉ niệm còn sót lại chỉ là những ảo ảnh, rồi sẽ mờ dần theo thời gian. Đừng đứng quá lâu trước cánh cửa đã đóng kín nữa Annie ơi. Sẽ không còn ai đâu. Mọi người đã đi hết rồi. Đã ra đi khỏi cuộc đời như mi hằng mong. Rồi người ta sẽ hạnh phúc và phải được hạnh phúc hơn thế nữa, những lúc ở bên mi. Quên hết đi nhé. Và đừng nghĩ nữa. Sẽ có một người yêu anh nhiều hơn thế. Và em tin vậy mà...

Monday, September 10, 2007

Ngày mưa!


Chiều tan tầm. Văn phòng được bao phủ bởi màn mưa. Ngồi nghe mưa rơi bên ngoài, cứ như nghe một khúc giao hưởng của thiên nhiên. Tình yêu của mình. Cứ nhìn nó trôi xa dần mà không sao có thể kéo lại được. Mình biết nó đang dần trở thành gánh nặng tình yêu - Tình yêu với những trách nhiệm gia đình, học đường, xã hội...Tình yêu không còn tươi vui. Ước gì một chiều nào rủ anh chạy trốn đâu đó. Chạy trốn gánh nặng. Chạy trốn trách nhiệm xã hội. Để yêu theo kiểu tình yêu thật sự phải thế. Để không còn nói: "Anh đang dọn đồ qua nhà thuê mới", "Anh ráng làm kiếm tiền cưới em nhé", "Anh yêu em thì đừng nghĩ về quá khứ nữa nhé, em sẽ đau lòng"...Mà em sẽ nói, "Anh yêu, chúng mình sẽ yêu nhau mãi nhé, và quên hết mọi thứ đi. Em chỉ muốn nghĩ rằng, con đường em đi luôn có anh bên cạnh"...Quên hết quá khứ, hiện tại hay tương lai. Quên em là ai và anh là ai. Hãy cứ yêu nhau như tình yêu phải thế, nhé anh...

Saturday, September 8, 2007

Lang thang trên mạng.

Chợt nhiên lang thang trên mạng. Thấy mình lạc vào một thế giới khác. Thế giới của những người trẻ năng động và đầy tham vọng. Nhưng mỗi người cũng mang trên vai mình một "sứ mệnh" quá to lớn. Sứ mệnh để lại gì đó cho cuộc đời. Hay sứ mệnh để lại tên mình sau khi đã mất đi. Mình cũng là người trẻ, thế hệ 8X. Thế hệ vượt qua. Nhưng mình đã làm được gì? Mình có đặt mục tiêu cho mình chưa? Sau 5 năm sẽ thành trưởng phòng và sau 7 năm sẽ mở một shop riêng, bán những món hàng yêu thích? Mình đang nghĩ cái gì trong đầu? Tình yêu? thù hận? óan ghét? trách nhiệm...? Những cái đó đã níu chân mình lại sao? Hay chạy đến và nói với một người nào đó trên blog: "Em đang rất mệt mỏi đây. Anh có thể lấy em làm vợ không? Chúng ta sẽ thành vợ chồng và sẽ bắt đầu lại những suy tư mới. Em sẽ rất tốt. Sẽ hiền lắm, và sẽ yêu anh?..."....

Friday, September 7, 2007

Những cánh đồng hoa...




Tôi yêu sao những hình ảnh ngọt ngào của cánh đồng hoa vàng trong một buổi chiều lặng. Ngồi bên nhau nghe lá cỏ ước mềm dưới chân, xanh ngát một màu. Ở nơi đó, những ưu phiền được trải ra thênh thang trên cánh đồng mênh mông, bát ngát đến cuối chân trời. Rồi tôi tìm được những ước mơ trong veo mà ngày xưa, đã đôi lần dại khờ đánh mất. Những hoa vàng, những bãi cỏ xanh, những trời trong vắt ...và lòng tôi miên mang...

Wednesday, September 5, 2007

Hoa Bồ Công Anh...

Đã lâu lắm rồi mới lại bắt gặp lại hình ảnh hoa bồ công anh...Ngày xưa, những cánh hoa bồ công anh xuất hiện trong những nét vẽ câu chuyện Đô Rê Mon. Nơi đó, Nobita, Xuka, Xêkô, Chaien, Đê Khi và chú mèo máy đáng yêu Đô Rê Mon có những ước mơ thật giản dị. Mọi người thả cánh hoa bồ công anh bay đi theo gió để tìm tình bạn. Những cánh hoa xoay xoay trong gió thu, thấy hay thật hay...Và ước mơ của mình cũng bay theo. Ước gì mình cũng có những bạn bè, có tuổi thơ được tự do tung bay theo cánh hoa kia, để được xoay xoay theo cơn gió. Mạnh mẽ và khóang đạt..
Hôm nay, lần đầu tiên nhìn thấy hoa Bồ Công Anh. Cánh hoa trắng ngần và cũng monh manh. Thế nhưng bây giờ không còn thấy hồn nhiên nữa, mà cánh hoa xoay xoay một mình trong gió chiều như đi tìm sự bình yên, thanh thản trong tâm hồn...

Saturday, September 1, 2007

Có lẽ chúng mình nên chia tay?

Thời gian đã trôi qua rồi. Cũng đã 1 năm 8 tháng. Tình yêu và những kỉ niệm trao cho nhau cũng không ít. Nói "chia tay" sao thấy lòng buôn buốt. Cũng người đó, đã cho ta những nụ hôn, những cái vuốt ve, những buổi chiều cùng nhau dưới mưa. Và rồi cũng con người đó, sẽ cùng với một người khác, làm những điều như thế...Ôi, tiếc cho những kỉ niệm đã có, những cảm giác đã chia sẻ cùng nhau. Rồi mình cũng sẽ tìm được một người khác. Nhưng sao trái tim ngày một chật chội khi những hình bóng cũ không chịu ra đi. Cứ ngồi đó ngắm xem mình. Hic. Nếu có thể tìm quên được thì tốt. "Quên được là hạnh phúc"...
Những tình yêu, tình cảm đã đến bên mình giờ đang ở nơi nào? Chúng đang bàn tán với nhau điều gì? Biết bao giờ chúng mới để mình yên, không còn day dứt?