Saturday, September 15, 2007

Cuối tuần.


Những khỏanh khắc cuối tuần dễ làm lòng người chùn lại. Dễ quên, dễ nhớ. Cô bạn cùng công ty hỏi mình rằng "Thích mưa hay sao mà hay nhìn mưa thế?" Ừ, thì thích, thì yêu, thì nghĩ rằng mưa có phép nhiệm màu, xóa tan hết nỗi buồn, xóa tan hết kỹ niệm cũ và làm mình tươi mới. Để mình như mầm xanh, lại bắt đầu nảy lộc đâm chồi. Yêu sao những khỏang lặng của cuộc đời, những khi chạy xe chầm chậm trên đường, nhìn mọi người vùn vụt qua, rồi nhạt nhòa. Yêu lắm. Cô bé Thảo hiền lành ngày xưa hay nhút nhát, hay lo âu, nay đã không còn nữa, mà thay thế bằng một ngừời tự tin hơn, chững chạc hơn, một chút ma lanh nữa. Và đời đã trôi qua như thế. Và mình bắt đầu già nhiều lắm rồi. Phải chăng, mưa không thể làm mình lớn lên?

No comments: