Thursday, August 30, 2007

Ngày mới, khó khăn mới!

Chào một buổi chiều đầy nắng,
Chiều nay đã xảy ra những điều làm mình buồn lòng nhiều. Nhưng hãy an ủi mình. Trong cái rủi có cái may. Sau cơn mưa trời lại sáng.
Thông ơi, anh sống làm sao mà để tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh không tốt? Em phải làm sao đây anh? Niềm tin, em phải tìm ở nơi đâu? Nếu anh đọc được những dòng này thì chắc anh sẽ nói rằng: "Dễ mà, nếu em tin người ta thì đừng tin anh và hãy quên anh đi! Ôi, nếú mọi việc có thể dễ dàng như thế. Có thể yêu và quên một người dễ dàng như thay một chiếc áo không vừa ý đã lỡ mặc vào thì trái tim đâu còn màu đỏ nữa anh. Em rất muốn tôn trọng anh và quên đi hết những gì người khác nói. Vì vậy mà mỗi ngày, em sẽ gắng một chút. Dành cho anh niềm tin mỗi ngày một ít. Và anh, nếu đọc được, hãy chọn ở lại bên em nhé. Có được không anh?...

Monday, August 27, 2007

Vu Lan của mẹ...

Đêm nay la Rằm Vu Lan, ngày báo hiếu cho mẹ cha. Hay là ngày, con cảm thấy hạnh phúc khi vẫn còn cha mẹ. Hãy cho con cài lên trái tim mình một hoa hồng nhung đỏ thắm. Trong tâm tưởng con đang nghĩ về mẹ thật nhiều. Cám ơn mẹ đã để con chào đời. Lời nói chân thành của con. Vì có thể thì mẹ không cần giữ lại bào thai là con đâu! Mẹ có quyền làm như thế và con sẽ không bao giờ trách mẹ, không bao giờ, mẹ yêu.
Những gì mẹ mang đến cho con chỉ là tình yêu thương không toàn vẹn. Và tình yêu đó vừa làm con thấy day dứt, vừa hạnh phúc, vừa sợ hãi và cô đơn. Tình yêu của mẹ có lúc tưởng như đã giết chết con. Con không thể chịu nổi việc mỗi ngày trôi qua, con lại luôn ngoan đến vậy! Con không thể ngoan được nữa đâu mẹ ơi. Con người của chính con đang cảm thấy rất ngột ngạt. Nó đã bị cầm tù quá lâu. Cầm tù bởi những giọt nước mắt rấm rứt khi mẹ khóc. Hít một hơi thật sâu. Con lại vừa đẩy nó qua một bên, lùi về phía sau rồi mẹ ạ. Con sẽ lại cố gắng đây. Mẹ này, mẹ đã không bao giờ muốn con ra như thế đúng không? Mẹ đã cố gắng dành điều tốt cho con mà. Dù không phải là điều tốt nhất. Con sẽ không phụ lòng tin của mẹ đâu. Con lại cố gắng đây. Lý tưởng của con là ở đây. Con sẽ gắng. Mẹ yêu, hãy nhận hoa hồng tình yêu của con dành cho mẹ. Hoa hồng đỏ thắm và cũng ray rứt con nỗi mong ước gia đình. Hãy sống thật lâu mẹ nhé. Vì mẹ là điều duy nhất để con phải sống tiếp tục. Vì, nước mắt mẹ, con không bao giờ muốn, nó rơi vì con...Thật thương và thật buốt tim...Hãy sống lâu mẹ nhé. Con yêu mẹ.

Friday, August 24, 2007

Jingle Bells

Jingle Bells, Jingle Bells...
Những tiếng chuông leng keng. Đêm Giáng Sinh trở về. Cái lạnh như cắt nát da thịt. Từng chùm đèn đủ màu lấp lóa trên cao, chớp tắt liên hồi. Dưới phố, từng dòng người đổ về nhà thờ. Ông Noel to lớn kinh khủng, phấp phới trong gió. Tay ông dang rộng như đang ôm trọn dân chúng vào lòng. Và mọi người vẫn cười nói ồn ào. Âm thanh vang rộn liên hồi. Trong từng cây thông là gói quà to, lấp lánh. Muốn chạm vào, xem có gì trong đó, nhưng không dám. Của chúa mà.
Lạ nhỉ, đã ghi lại bao giờ mà có thể nhớ rõ đến từng chi tiết đến thế?
Lần lượt chụp hình dưới chân Chúa. Nắm chặt tay nhau kẻo lạc mất, sẽ không tìm thấy được đâu, giữa dòng người cứ liên tục tiến dần lên phía trước. Hai tay đặt trong túi áo. Đêm về khuya, không khí dần ấm lại vì dòng người đổ về càng đông. Thì ra đông người lại ấm! Mưa bắt đầu rơi lất phất.Những hạ mưa chưa chạm vào áo đã tan lõang. Cà phê trong mưa mùi thơm thật thơm. Và đám đông lại nắm tay nhau đi về phía trước.

Saturday, August 18, 2007

Chia tay.

My chia tay với Long rồi. Và điều này đã được dự đoán trước đó hàng tuần. Cùng một lúc quen và yêu nhau, kẻ trước người sau. My và Long yêu nhau trước mình và H 1 năm. Và chia tay sau mình 1 năm. Vậy là thời gian đủ dài hơn để yêu thương và đủ ngắn hơn để tìm quên qua hình bóng khác. Cũng không biết rồi nó sẽ vui hay buồn? Thì thôi, ráng đi tiếp con đường mình đã quyết chọn đi. Thì thôi, mỗi ngày hãy tập quên đi 1 ít. "Quên được là hạnh phúc".Biết khuyên mày điều gì đây hả My? Con đường phía trước còn dài quá, bước đi bỗng chập chùng...
Ngày...
Công ty lại có người ra đi, giờ chỉ còn 3 người...Không vui đâu...
Ngày...
Viết cho Thông:
Khi anh đọc được trang blog này. Em biết anh đã tìm hiểu được thêm nhiều điều về em. Về những suy nghĩ, những trăn trở, những điều khuất lấp mà em chưa một lần nói với anh.
Em cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời em vào cái ngày hôm đó. Trên giảng đường. Cảm ơn cái phút giây em rung động thật sâu sắc khi bắt gặp ánh mắt của anh. Rất hiền. Và áo sơmi trắng. Và quần tây. Và cặp đen. Và mái tóc loăn xoăn. Và máy tính.
Em đã dành cho anh một tình cảm, tình yêu thật sự. Anh chính là một nửa cuộc đời của em. Anh hiểu em rất nhiều. Đôi khi em nói nửa câu, anh đã nói nửa câu còn lại. Gia đình anh lại đàng hoàng, nề nếp. Đó là ước mong của em, vì sau này, em muốn con mình có một gia đình đầm ấm như thế. Được dạy dỗ, được bảo ban thật tốt. Và anh có phong cách nói chuyện nhẹ nhàng, tế nhị nên em không bao giờ phải phàn nàn về cách cư xử của anh với bạn bè hay với em trước mặt mọi người.
Em rất muốn nói rằng, phải chi, em gặp anh lần đầu tiên trong cuộc đời, yêu anh lần đầu, và vị trí của Huy ngày đó là của anh, thì có lẽ, em sẵn sàng dành cho anh tất cả những gì em có, cả đời con gái và cả suy nghĩ của em. Bởi vì, em muốn yêu một người như anh đến thế.
Nhưng cuộc đời đã không được chọn lựa. Anh đã đến bên Hằng trước khi bên em. Anh đã yêu say đắm một người trước khi yêu em. Và anh đã hứa hẹn với Hằng. Để rồi bây giờ, cảm xúc đó đã ngăn em chạy ào đến bên anh. Vì hình ảnh một ai đó vẫn lấp ló sau cuộc tình của chúng ta. Những ánh nhìn như đay nghiến, như đớn đau.Em không tìm thấy đâu đó bến bình yên. Mặc dù, lòng đã thuộc về anh. Đồi lấy yêu thương là những trận gây cãi. Những quát tháo, lớn tiếng...Là em không biết mình là ai...

Viết cho Huy:
Anh. Lần sau cùng em viết cho anh như thế này. Anh đã rất giỏi, Huy àh. Anh đã đi rồi mà những ám ảnh vẫn còn ở đây. Em cố vươn lên phía trước một chút thì anh lại với tay kéo em lại một chút. Anh đã nói rằng sẽ để em bình yên, hạnh phúc, vậy mà tại sao anh không giữ lời hứa? Anh cứ đi theo em. Mà em thì không thể chạm tới anh một lần nào nữa. Đó như vết thương cứ khứa đi khứa lại. Đến giờ khi viết những dòng này, em vẫn còn thấy đau! Sao anh không đi tìm hạnh phúc cho mình? Giữ làm gì những kỉ vật ngày xưa hả anh? Đã 2 năm rồi mà. Anh đã không giữ lời hứa. Anh đã không ra khỏi em...

Thursday, August 16, 2007

Chuc vu moi: "Tour Manager"...

Hôm nay không phải là ngày "Nhậm chức" mới. Mà điều này đã xảy ra cách đây hơn 2 tuần. Công việc mới bắt đầu bằng những stress, căng thẳng. Sau 8 giờ làm việc hàng ngày, mang thêm công việc về nhà. Thoắt cái đến 11h đêm! Thời gian nghỉ ngơi trôi qua vèo vèo. nghỉ ngơi bên những tên khách, tên khách sạn, dịch vụ xe, nhà hàng...Mức lương Tour Manager là "2.500.000". Chức vụ, trách nhiệm thì cao mà tiền lương thì thấp. Tuổi 23 chẳng còn những nụ cười, những niềm vui mà chỉ là sự quần quật suốt ngày bên máy tính. Đến cả chương trình TV cũng không kịp xem. Không biết bao lâu rồi mình đã lạc hậu với thời đại nhỉ?
Bây giờ thì lại thấy quý giá khoảng thời gian được đi du lịch. Thỏai mái thật sự. và vui vẻ. Nhưng...
"Quản lý điều hành"- đôi khi một sự thăng tiến mới nhưng chưa chắc đã tôt. Và em nhớ anh...

Tuesday, August 7, 2007

Right here waiting for you...

Oceans apart day after day, And I slowly go insane. I hear your voice on the line but it doesn't stop the pain...If I see you next to never, how can we say forever? Wherever you go, whatever you do, I will be right here waiting for you. Whatever it takes, or how my heart break, I will be right here waiting for you. I took for granted, all the times. That though I would last some how. I hear the laughter, I take the tears, but I can't get you now...Oh can you see it baby? You've got me going crazy... I wonder how we can survive this romance? But in the end if I'm with you, I'll take the chance...

Friday, August 3, 2007

Viết Blog....

Bên thềm nhà có hoa. những bông hoa tựa bậu cửa với những giọt sương long lanh trên lá. Đêm qua, có người nào đi ngang qua đây...
Em tìm về khỏang trời yên tĩnh của hồn mình, lắng nghe những bình yên tuôn chảy. Em mệt mỏi với những ganh đua, ghen tị bên ngoài và em mệt mỏi với những suy tính của riêng em. Em đã già cỗi rồi. Em không còn hay cười đùa nữa. Em hay gắt gỏng, la mắng. Em hay quát tháo, nhăn nhó. Em hay để suy nghĩ cuốn mình theo những dòng nước mắt. Em nhớ tất cả. Em không quên đâu nơi đây chiếc bàn học. Em không quên chú gấu bông ngày nào. Ngả màu rồi em vẫn giữ ở đây. em không quên đâu anh đã đến bên em với tình yêu chân thành. Em không quên đâu bàn tay thô ráp, chai sần anh vuốt tóc em lúng túng. Em đã tìm đến anh mỗi khi em buồn, em cô đơn hay em khóc. Em tìm đến anh trong kí ức nhỏ nhoi còn sót lại. Em biết anh đang đi trên đường, và anh sẽ không thể nhận ra một người đang gọi với theo anh từ ngày xưa. Em sẽ không bao giờ trở lại. Em sẽ sống cuộc ống của mình. em sẽ cố gắng mạnh mẽ và hạnh phúc. Em không thể để tâm trí mình mãi đuổi theo anh...Giờ đây, bụng em lại đau. Tháng nào cũng đau. Em thèm mùi cháo thịt gừng nóng hôi hổi anh nấu cho em ngày nào, để em lại làm bộ lẻo nhẻo nói..."anh ấu dở òm, nấu làm gì...". Để bây giờ hương gừng lại cay xộc vào em, lại làm mắt em cay nên muốn rơi nước mắt. Chỉ muốn anh thôi, bên em những khi như thế. Nhưng em chỉ muốn anh thôi, khi em đã không còn trên cõi đời...Chỉ muốn bàn tay thô ráp của anh lại vòng quanh người em lần cuối...